Lâu lắm rồi Vân Anh không gặp Vệ Huân, cô nhỏ hơn Vệ Huân một tuổi, nếu Vệ Huân không đi chơi cùng Lâm Tây Trạch bọn họ thì cô chỉ có thể lấy cớ đến tìm Vân Liên vào giờ ra chơi để nói mấy câu với Vệ Huân. Cô đang ở tuổi mười sáu chớm nở tình yêu, đọc quá nhiều tiểu thuyết nên vô thức cuốn Vệ Huân vào trong. Bối cảnh của Vệ Huân, cô thấy ngầu, chiều cao diện mạo và thành tích của Vệ Huân, cô thấy thấy đẹp trai, Vệ Huân lạnh nhạt cô lại thấy có cá tính.4
So sánh với các chàng trai xung quanh, cô cảm thấy Vệ Huân như bước ra từ tiểu thuyết, thậm chí cô còn cảm thấy Vệ Huân lãnh lùng như vậy, nhất định là do không có ai thật tình tốt với hắn, đến khi mình dùng tình yêu sưởi ấm hắn, nhất định Vệ Huân sẽ một lòng một dạ thích cô giống như nam chính thích nữ chính như trong tiểu thuyết vậy, trở thành người chung thuỷ nhất trên đời này.11
Lúc mới lên lớp 10, lần đầu tiên cô gặp Vệ Huân đã thích hắn, nhưng cô xấu hổ không dám bày tỏ nên vẫn giấu tận đáy lòng, chờ một ngày nào đó Vệ Huân thích mình, khi đó cô sẽ giả vờ suy nghĩ rồi miễn cưỡng đồng ý.13
Phải nói, cô suy nghĩ quá nhiều, nhưng Vân Anh không cảm thấy như thế, nên khi cô nhìn thấy Vệ Lam làm nũng muốn Vệ Huân cõng cậu, cô cảm thấy Vệ Lam cực kì không hiểu chuyện, nhịn không nổi lập tức muốn mở miệng dạy dỗ cậu.
"Vệ......" Cô mới hé răng nói một chữ, đã nghe Vệ Huân nói, "Lên đây."2
Vệ Lam lập tức trèo lên một bậc thang, Vệ Huân đưa balo cho cậu để cậu tự mang, sau đó ngay trước mặt mọi người, khom lưng cõng Vệ Lam lên.
Lâm Tây Trạch không tin nổi, hắn nhìn Vệ Huân, phản khoa học! Sao Vệ Huân cõng người khác được! Sao cậu ta có thể khom lưng với người khác, ngay cả ba cậu ta mà cậu ta còn không khom lưng nữa kìa!! Đcm bị Tưởng Thịnh nói trúng rồi, cúi đầu làm trâu làm ngựa cho trẻ con!
Cũng khiếp sợ như hắn còn có những người khác trong nhóm, một người hai người đều như bị đóng đinh ở bậc thang, bọn họ nhìn nhìn nhau, từ trong ánh mắt của bạn mình có thể thấy rõ bàng hoàng và nghi ngờ thì mới dám tin cảnh tưởng mình vừa thấy là thật, hắn không có đui, Vệ Huân cứ như vậy mà dễ dàng đồng ý yêu cầu của thằng bé, sợ quá.
Vệ Lam hoàn toàn không biết hành động của cậu làm cho những người khác chấn động cỡ nào, cậu nằm trên lưng Vệ Huân một cách tự nhiên, đối hắn nói, "Anh ơi, anh thật tốt bụng."
Vệ Huân đã quen nghe câu này, mà dù đã quen thì hắn vẫn rất thích, nhưng hắn có thích cũng sẽ không nói với Vệ Lam, mỗi lần nghe thấy thì cũng như không nghe thấy, hắn sẽ không trả lời.
Nhưng Vệ Lam cũng đâu cần hắn trả lời, cậu thật vui vẻ nằm sấp trên lưng Vệ Huân, đung đưa hai chân nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, thậm chí cậu còn rất có tâm trạng hỏi Vệ Huân, "Anh ơi, anh nghe hát không? Em hát một bài cho anh nghe nha."
Lúc ở nhà Vệ Huân cũng có thể nghe thấy Vệ Lam vô thức ngân nga, có vài bài là ca khúc đang được yêu thích, có vài bài là nhạc phim truyền hình. Vệ Lam ngâm nga rất nhẹ nhàng, cũng rất êm tai, thậm chí có vài lần Vệ Huân còn dừng việc mình đang làm, yên tĩnh nghe cậu ngâm nga xong, rồi mới làm tiếp công việc đang dở dang. "Em muốn hát thì hát đi." Hắn nói.
Vệ Lam không chút xấu hổ, nhưng cậu cũng không muốn hát om sòm ở nơi công cộng, nên chỉ ôm cổ Vệ Huân, nhỏ giọng hát cho hắn nghe.
Giọng cậu không lớn, nhưng mà đám người Lâm Tây Trạch đi bên cạnh và sau lưng bọn họ vẫn nghe được. Tâm trạng của Lâm Tây Trạch rất vi diệu, hắn cảm thấy có thể mình đã không còn hiểu được tư duy của học sinh tiểu học, nếu không vì sao sau khi Vệ Lam kêu Vệ Huân cõng mình còn có thể bình thản, không chút xấu hổ hát hò nữa?
Em thoải mái nhàn nhã như vậy, không sợ người cõng em bỏ em xuống cho em tự đi sao?
Đương nhiên Vệ Lam không sợ, bởi vì cậu biết Vệ Huân không làm vậy đâu, Vệ Lam nghĩ, nếu cậu mà có anh ruột, thì chắc quan hệ giữa bọn họ cũng giống như cậu và Vệ Huân thôi, cậu phụ trách ngoan ngoãn nghe lời, anh trai cậu phụ trách yêu thương cậu nhiều thiệt nhiều. Vệ Lam nghĩ đến đây, cảm thấy thật vui vẻ, vì thế lại hát một bài hát khác.3
Mà Vân Anh đi ở phía sau hai người, thấy bộ dáng không tim không phối của cậu lại càng cảm thấy cậu không có giáo dưỡng. Cô nghe Vệ Lam hát hết bài này đến bài khác, nhìn cậu thoải mái tự nhiên nằm trên lưng Vệ Huân, cảm thấy căn bản là cậu giả mệt mà thôi, cố ý để Vệ Huân cõng mình. Vân Anh nghĩ đến đây thì không nhịn nổi thấy không đáng thay Vệ Huân, thậm chí còn đau lòng cho Vệ Huân, cô nhìn Vệ Lam, quyết định đợi lát nữa không có Vệ Huân bên cạnh, cô sẽ dạy dỗ thằng nhỏ này đàng hoàng.11
Vệ Lam nào biết suy nghĩ của những người sau lưng, cậu nằm trên lưng Vệ Huân cả đường cho đến đỉnh núi, cười làm kiểu để người khác chụp cho cậu và Vệ Huân mấy tấm hình, lại móc sandwich trong balo ra đưa cho Vệ Huân, hai người ngồi trên tảng đá ăn ngon lành.
Lâm Tây Trạch nhìn cậu ăn thật ngon, hỏi Tưởng thịnh, "Cậu có mang đồ ăn không?"
Tưởng Thịnh một buông tay, "Cậu đoán xem?"
Bọn họ quay đầu nhìn Vân Liễn, Vân Anh và Lý Tử Hiên, nhưng mà mọi người đều muốn nhẹ nhàng nên không mang gì hết. Bình thường thôi, vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là leo núi xong là đi ăn ngay. Trước giờ đi chơi với nhau cũng đâu mang theo thứ gì, cần thì mua thôi, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại nhiều thêm một Vệ Lam, Vệ Lam mang theo một balo đồ ăn, đi vài bước lại lấy một món ra ăn, dụ cho mọi người vốn dĩ không đói bụng bây giờ lại thèm ăn.
Lý Tử Hiên nâng nâng cằm với Lâm Tây Trạch, "Cậu muốn ăn hả, lại xin em trai nhỏ đó kìa."
"Tôi không đi," Lâm Tây Trạch nhìn hắn, "Cậu không nghe Vệ Huân nói sao, "em ăn một mình", cậu ta trấn thủ ở đằng kia, muốn cũng không có mà ăn."
"Ê nhưng mà hôm nay tôi thấy Vệ Huân hơi kì kì."
"Hơi cái gì mà hơi! Đây là một người khác biết chưa, tôi chưa từng thấy cậu ta dịu dàng với ai như vậy bao giờ."
"Cậu ta đối xử với em trai nào cũng tốt vậy hả?" Lý Tử Hiên hỏi.
Lâm Tây Trạch quay đầu nhìn lại Lý Tử Hiên, "Đây là ngày đầu tiên cậu biết Vệ Huân hả? Cậu ta là loại người đó hả?"
"Vậy cậu ta......"
"Ai mà biết."
"Em đi xin thằng bé đó chút đồ ăn đây." Đột nhiên Vân Anh nói, "Em cũng hơi đói bụng."
Vân Liễn ngăn cô lại, "Em đi cũng không được gì đâu, đừng có đi, lát nữa xuống núi là đi ăn cơm rồi."
"Sao anh biết em đi cũng không được gì, biết đâu được thì sao." Vân Anh nói xong, trực tiếp vòng qua hắn đi đến chỗ Vệ Huân.3
Tưởng Thịnh huýt sáo một cái, nhìn Vân Liễn, "Em gái cậu còn thích Vệ Huân hả? Sao cậu không khuyên con bé."
Vân Liễn bất đắc dĩ nói: "Sao mà không khuyên, nhưng nó không nghe tôi cũng đâu còn cách nào."1
Tưởng Thịnh thấy vậy, cực kì lý trí khuyên hắn, "Tôi khuyên cậu sau này đừng mang nó theo nữa, nó cứ vậy thì sớm muộn gì cũng chọc giận Vệ Huân, đến lúc đó hậu quả không phải thứ cậu muốn nhìn thấy."
Vân Liễn nhíu nhíu mày, không nói gì.
Vân Anh đi tới trước mặt Vệ Huân, xấu hổ nhìn hắn, dịu dàng nói, "Vệ Huân, leo núi lâu như vậy em cũng hơi đói bụng, anh có thể chia cho em chút đồ ăn không, cảm ơn anh."1
Vệ Huân nheo mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Tôi không mang đồ ăn theo."
"À, ý em nói là đồ ăn em trai Vệ Lam mang theo."1
"Đó là của nó."
"Em biết, anh không phải anh trai nó sao, nên em thấy hỏi anh thì đúng hơn." Giọng điệu của cô mang theo chút làm nũng hỏi, "Được không ạ?"2
"Không được." Vệ Huân nhẫn tâm từ chối.
Vân Anh hơi kinh ngạc, giống như không nghĩ tới hắn sẽ từ chối dứt khoát như vậy, hỏi, "Tại sao?"
Vệ Huân liếc Vân Liễn đứng cách đó không xa một cái, Vân Liễn thấy vậy, vội vàng đi tới nói câu "ngại quá" với hắn, rồi kéo Vân Anh đi ra chỗ khác.
Vân Anh bất mãn nói, "Anh kéo em làm gì?"
Vân Liễn không trả lời cô, kéo cô đi xa chỗ hồi nãy rồi mới nói, "Em không nhận ra cậu ta không muốn nói chuyện với em sao?"
Vân Anh bị hắn làm nghẹn lời, nhỏ giọng nói thầm, "Sao lại như vậy, hôm nay em xấu lắm sao?"
Vân Liễn dừng lại nhìn cô, "Anh đã nói với em 800 lần rồi, Vệ Huân không hợp với em đâu, cậu ta không phải người mà em có thể thích, cậu ta cũng sẽ không thích em, sao nói mãi mà em không nghe."
"Anh hai, anh đâu phải anh ấy sao anh biết là không được?" Vân Anh nổi giận đùng đùng nhìn hắn, "Anh là anh hai của em, chẳng lẽ không phải anh nên ủng hộ em, cổ vũ em, giúp em sao? Sao anh cứ đả kích em vậy!" Cô giận dữ liếc nhìn Vân Liễn rồi bỏ đi.1
Chỉ để lại Vân Liễn đứng ở đó, bất lực chán nản ôm tay.
"Bọn họ cãi nhau." Vệ Lam nhìn Vân Liễn và Vân Anh đứng ở hai chỗ cách xa nhau, hai người đều giận dỗi không nhìn người kia, bình tĩnh nói.
"Không liên quan đến em, em ăn của em đi. Còn đói không?"
Vệ Lam quay đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không hỏi tò mò trong lòng ra miệng, chỉ gật gật đầu, lấy sushi ra cùng ăn với Vệ Huân.
"Tôi biết trước cô ấy đi qua cũng không làm được gì mà." Tưởng Thịnh nhìn Vân Anh, "Nhưng hồi nãy tôi còn nghĩ cô ấy là con gái biết làm nũng, biết đâu được sẽ còn làm Vệ Huân thương hoa tiếc ngọc nữa chứ."
"Bỏ đi, trong từ điển của Vệ Huân có bốn chữ thương hoa tiếc ngọc sao? Trong mắt cậu ta, con trai hay con gái thì có khác gì nhau đâu."
"Đúng vậy, điều khác biệt đang ngồi ở đó kìa." Đột nhiên Tưởng Thịnh nghĩ ra cái gì, nhìn Lâm Tây Trạch, "Cậu nói xem, nếu đổi thành một đứa nhỏ khác cỡ tuổi thằng bé đó, có thể đặc biệt như nó không?"
"Cậu thử là biết."
"Không được, tớ thấy khó lắm."
"Xem ra cậu vẫn còn chút thông minh." Lâm Tây Trạch nói.
Tưởng Thịnh cười cười, "Tất nhiên, thông minh hơn cậu."
Mọi người nghỉ ngơi trên đỉnh núi một lát, một là chụp ảnh hai là thưởng thức phong cảnh, rồi sau đó cùng xuống núi. Lần này Vệ Lam không có chạy trước một mình nữa mà ngoan ngoãn nắm tay Vệ Huân, vừa đi vừa nói chuyện.
Đi được đến giữa núi, cậu lại cảm thấy mệt muốn Vệ Huân cõng mình tiếp, cõng xuống tận chân núi.
Chỗ ăn cơm là một tiệm lẩu ở trung tâm thành phố, Vệ Huân đưa thực đơn cho Vệ Lam, Vệ Lam không chút khách khí kêu một đống thịt. Vệ Huân nhìn cậu kêu đồ ăn, lại kêu thêm mấy món, sau đó đưa cho những người khác.
Ăn lẩu luôn phải náo nhiệt, Lâm Tây Trạch và Tưởng Thịnh đều là những người nói nhiều hơn, một lát sau, trong căn phòng đã tràn ngập giọng nói của bọn họ. Tuy rằng Vệ Lam không xen vào được, nhưng điều đó không ngăn cản cậu nghe rất hăng say, cậu vừa gắp đồ ăn vừa nghe bọn họ nói chuyện, nếu nghe được chuyện thú vị, còn có thể cùng cười với bọn Lâm Tây Trạch.
Mà Vân Anh lại không cười nổi, bởi vì cô chú ý tới việc Vệ Huân đang gắp đồ ăn cho Vệ Lam từ nãy đến giờ. Đó giờ Vệ Huân không phải người hay nói nhiều, mỗi lần ra ngoài chơi, hắn cũng chỉ im lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng bị hỏi thì trả lời hai câu, chưa bao giờ nói thêm, càng không bao giờ chủ động quan tâm đến ai. Nhưng bây giờ, hắn lại đang chăm sóc một đứa bé!