Lúc Vệ Lam về đến nhà, Vệ Huân đã ở nhà chờ sẵn, thấy cậu về, còn hỏi một câu, "Sao về trễ vậy?"
Vệ Lam hữu khí vô lực gật gật đầu.
Vệ Huân bình tĩnh nói: "Anh tưởng em thấy anh đi thì về luôn chứ."
Tay đang thay giày của Vệ Lam khựng lại, cậu nhìn Vệ Huân, "Anh thấy em hả?"
"Nếu vậy mà anh cũng không nhìn thấy thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi." Vệ Huân bình tĩnh nói.
Vệ Lam thay giày xong, đi qua chỗ hắn.
Vệ Huân nhìn cậu, "Sao vậy, nhìn em không vui lắm?"
"Không có gì." Vệ Lam nói.
"Vệ Lam." Vệ Huân không quá thích cậu có điều giấu giếm mình, nên gọi cả họ lẫn tên cậu, giọng nói đầy bất mãn.
Vệ Lam nhìn hắn, do dự nói: "Em đang nghĩ xem em có muốn đi xem mắt không."
"Em đi xem mắt cái gì?" Vệ Huân khó hiểu nói.
"Còn không phải vì bây giờ anh đi xem mắt rồi sao, nếu anh xem mắt thành công rồi kết hôn, thì em cũng nên kết hôn rồi, em phải tính trước cho mình chứ."
Vệ Huân hơi bất đắc dĩ, "Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh không định kết hôn, còn buổi xem mắt hôm nay, không phải anh cũng nói với em rồi sao, không phải vì để kết hôn, anh chỉ muốn biết một vài chuyện, chỉ thế thôi."
"Lỡ đâu trong quá trình xem mắt không ngừng nghỉ của anh, anh gặp được người anh thích thì sao?" Vệ Lam nhìn hắn, "Anh biết bản chất của nhân loại là gì không?"
"Là gì?" Vệ Huân hỏi theo ý cậu.
Vệ Lam nhìn hắn, lời ít mà ý nhiều nói, "Thật thơm!"
"Vệ Huân tôi cho dù chế* ở chỗ này, nhảy từ trên cao xuống, cũng tuyệt đối không kết hôn, sẽ không thích bất kì một cô gái tôi xem mắt nào. —— thật thơm!"
Vệ Huân:......
Vệ Huân cúi đầu cười cười, "Rồi rồi, nếu em không yên tâm thì anh sẽ không đi nữa, không gặp bất kì người nào nữa, vậy chắc không bị thật thơm đâu nhỉ."
"Em không có ý đó," Vệ Lam nói, "Ý em không phải không cho anh đi xem mắt, em chỉ cảm thấy......" Vệ Lam gãi gãi đầu, không biết diễn đạt thế nào.
Vệ Huân đợi cậu một lát, thấy cậu vẫn không mở miệng, nhỏ nhẹ nói, "Dù em thấy thế nào thì chuyện xem mắt này vốn dĩ là chuyện không có gì quan trọng, lúc anh đi anh đã nói rõ ràng với người ta, tôi đến là vì nghe lời người lớn thôi, chúng ta không thích hợp, nên cô đừng nghĩ nhiều."
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhưng em thấy, anh đi xem mắt, gặp nhiều cô gái hơn vậy mới đúng. Nếu có thể thì, thế giới của anh cũng nên có những người khác."
Cậu nói rất nhỏ, nhìn đôi mắt trong suốt của Vệ Huân, Vệ Huân nhìn cậu, đột nhiên không nói nên lời.
Vệ Lam thở dài, há mồm muốn nói chuyện, rồi ngậm lại, phiền muộn đá sô pha.
"Ngồi đàng hoàng." Vệ Huân mở miệng nhắc nhở cậu.
Vệ Lam đành phải rút cái chân đá sô pha lại, nhưng vẫn phiền.
Vệ Huân hỏi cậu, "Vậy là em muốn anh đi xem mắt?"
Vệ Lam gật gật đầu.
"Vậy được rồi, cứ đi như đã sắp xếp, nhưng vẫn câu nói kia, anh đi gặp các cô ấy chỉ để biết một số việc, anh sẽ không thích các cô ấy, càng không kết hôn."
Hắn càng nói như vậy, Vệ Lam càng cảm thấy flag ngày càng cắm càng sâu, nghe được tiếng vả mặt chát chát chát luôn rồi đó. Vệ Lam lại bực bội đá chân ghế sô pha.
Vệ Huân nhíu mày, "Lại sao nữa?"
Vệ Lam nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, "Hay là anh khoan đi nữa, chờ một khoảng thời gian nữa đi."
Vệ Huân thấy hôm nay cậu thay đổi rất thất thường, "Kêu anh đi cũng là em, giờ không cho anh đi cũng là em, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?"
"Em còn nghĩ cái gì được," Vệ Lam cứ đơn giản nói thẳng ra, "Lý trí nói với em, anh nên đi gặp vài cô gái, tìm người thích hợp, sau đó kết hôn. Nhưng cảm xúc lại đang quấy nhiễu em, anh mà kết hôn rồi thì em cũng phải dọn đi, anh có gia đình mới, em phải càng cách càng xa anh, em không còn là người quan trọng nhất của anh nữa."
Vệ Lam nhìn hắn, "Em là người quan trọng nhất của anh nhiều năm quá mà, em ở trong căn nhà này nhiều năm quá mà, thậm chí cái phòng ngủ lớn nhất trong ngôi nhà này cũng là của em, giờ đột nhiên nói với em, em sắp mất hết tất cả, lý trí của em chấp nhận được, nhưng cảm xúc sao chấp nhận nhanh vậy được. Nhưng anh kết hôn, mà em không dọn đi vậy thì kì lắm, nếu anh có người yêu mà anh không đặt người ta ở vị trí quan trọng nhất thì rất không công bằng với người ta. Nên......"
Vệ Lam hiếm khi xấu hổ nói, "Hay là anh đừng có gấp đi xem mắt nữa, chờ em chuẩn bị tâm lý xong rồi đi, Yến Thanh Trì nói, em chỉ bị dục v0ng chiếm hữu quấy phá thôi, anh cho em thời gian điều chỉnh tâm lý đi, chờ em điều chỉnh xong thì anh đi xem mắt cũng được mà, vậy thì em sẽ không biệt nữu nữa."
Vệ Huân không ngờ Vệ Lam sẽ nói được những cậu như vậy, hắn hơi kinh ngạc nhìn Vệ Lam, im lặng một lát mới hỏi cậu, "Em để ý, có một ngày em không còn là người quan trọng nhất của anh mà là một người khác, lắm à?"
Vệ Lam thấy mình đã nói nhiều lắm rồi, không thiếu một cậu này, vì thế cậu gật gật đầu, còn khiếu nại cho mình, "Cái này đâu có trách em được, từ lúc em 12 tuổi anh cứ nói với em, em là người quan trọng nhất của anh, là cả thế giới của anh mà. Em nghe cũng hơn chục năm, giờ đột nhiên anh nói với em, thế giới của anh phải quảng cáo đem cho thuê, em không thể độc bá cả một thế giới nữa, em phải thuê cùng với người khác, còn phải ở cái phòng nhỏ hơn nữa. Đột nhiên như vậy ai mà chịu nổi, phải tiêu hoá rồi mới thích ứng được chứ."
Vệ Huân nghe cậu nói như vậy, tim đập nhanh liên hồi, lần đầu tiên hắn cảm thấy, có lẽ Vệ Lam còn rất ngây thơ trong chuyện tình cảm, nhưng không phải cậu không hiểu thật, chỉ là cậu không nhận ra, không phát hiện, thật ra cậu đã nảy sinh một chút tình cảm.
Vệ Huân cảm thấy mình hơi kích động rồi, hắn muốn hỏi Vệ Lam thêm vài câu, nhưng lại không biết hỏi gì, hắn nhìn Vệ Lam, cuối cùng chỉ giống ngày thường, bình thản nói, "Yên tâm đi, cho dù là lúc nào thì người anh thương yêu nhất vẫn là em."
Vệ Lam vẫy vẫy tay, "Nếu anh kết hôn, em cũng không thích hợp làm người anh thương yêu nhất nữa, người anh thương nhất nên là vợ anh."
Vệ Huân thấy Vệ Lam hôm nay cực kì cố chấp, mình đã nói đi nói lại vài lần mà em ấy cũng không tin. Hắn đang chuẩn bị mở miệng nhắc lại lần nữa, nhưng nghĩ ra gì đó, đổi miệng ngay, "Vậy lúc đó, em cũng mau kết hôn đi, em cũng sẽ trở thành người quan trọng nhất của một người khác."
Vệ Lam không ngờ hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt, đạp cái bàn "ầm" một tiếng, phẫn nộ nói: "Anh còn nói anh không muốn kết hôn! Anh đã chuẩn bị tâm lý bỏ em đi thương người khác luôn rồi kìa!"
Vệ Huân sắp bị cậu chọc cho cười ngất, hắn nhìn Vệ Lam đang nổi giận đùng đùng, tâm tình rất tốt nói, "Chọc em thôi, không phải em cứ luôn miệng nói anh phải kết hôn sao, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh không gấp kết hôn, cũng không có hứng thú gì với việc xem mắt, mà em cứ rối rắm vì chuyện này." Vệ Huân lắc lắc đầu, "Tiểu Lam, em đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo."
"Anh mới nghĩ một đằng nói một nẻo đó, cả nhà anh đều nghĩ một đằng nói một nẻo." Vệ Lam thẹn quá thành giận, đứng dậy đi về hướng cầu thang.
Vệ Huân dựa vào sô pha nhìn cậu, đang nhìn, lại thấy Vệ Lam xoay đầu lại, ra vẻ thoải mái hỏi hắn, "Hôm nay anh còn đi xem mắt nữa không?"
Thái độ rất thoải mái, nhưng cố tình lời nói ra lại không thoải mái như thế.
Vệ Huân thấy cậu như vậy vẫn rất đáng yêu, nghe theo tâm ý của cậu nói: "Không phải đã nói với em rồi sao, sau này anh sẽ không đi xem mắt nữa."
Vệ Lam vừa lòng, lại cảm thấy mình như vậy thì hơi ích kỷ, vì thế chống chế nói, "Chờ hai năm nữa đi, hai năm nữa em điều chỉnh tâm lý xong, lúc ấy rồi đi, em giơ hai tay hai chân đánh call cho anh."
Vệ Huân gật gật đầu, rất phối hợp nói, "Được."
Vệ Lam nghe được đáp án mình muốn, tâm tình vui vẻ lên cầu thang, Vệ Huân nhìn thấy, cúi đầu nở nụ cười.
Vệ Huân nói được thì làm được, không đi gặp các cô gái khác nữa, Vệ Nghiệp Thành tò mò, "Không phải con nói có thể gặp sao? Sao giờ không gặp nữa."
"Không muốn." Vệ Huân lời ít mà ý nhiều.
Vệ Nghiệp Thành hơi bất đắc dĩ, lại không thể làm gì, đành phải nói, "Bỏ đi, tuỳ con."
Vệ Huân "Ừm" một tiếng, cúp máy.
Vệ Lam thấy Vệ Huân không đi xem mắt nữa thật, cũng im bặt không nhắc hắn kết hôn nữa. Lúc này cậu đã nhìn ra, mình chính là Diệp Công thích rồng điển hình, bình thường không gặp chân long thì thấy mình rất thích, một khi mà nhìn thấy chân long thật, người đầu tiên bị doạ lại là mình. Vệ Huân còn chưa kết hôn, chỉ đi xem mắt thôi mà cậu đã bực không chịu nổi, Vệ Huân mà kết hôn thật, cậu phải dọn đi thật, Vệ Lam đoán chắc cậu phải đi du lịch với đám Viên Tiểu Bàn ba ngày ba đêm, giảm chút mất mát.
"Ai." Vệ Lam thở dài, không hiểu sao lại thấy mình làm ra vẻ quá.
Buổi tối Vệ Huân về đến nhà, uống rượu xong, an tĩnh ngồi trên sô pha, hình như hơi say. Vệ Lam nhìn hắn, kêu hắn vài tiếng, thấy hắn không trả lời, sáp lại trước mặt hắn vẫy vẫy tay. Vệ Huân không để ý đến cậu, Vệ Lam ngửi được mùi rượu trên người hắn, thầm nghĩ phải uống bao nhiêu mới say được vậy.
Cậu kéo Vệ Huân dậy, nửa kéo nửa ôm đỡ người lên thang lầu, đỡ Vệ Huân vào phòng ngủ.
Vệ Huân ngơ ngẩn ngồi đó, Vệ Lam rất tò mò ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn hắn.
"Anh." Cậu kêu một tiếng.
Vệ Huân cúi đầu, không để ý đến cậu.
Vệ Lam nâng đầu hắn lên, để hắn nhìn mình, hỏi, "Sao lại không để ý em?"
Vệ Huân nhìn cậu, ngơ ngẩn, không nói gì.
Vệ Lam nhìn dáng vẻ này của hắn, nghĩ thầm chẳng lẽ say thật? Trước giờ cậu cứ Vệ Huân sẽ không say rượu, chẳng lẽ không phải?
Cậu nghĩ đến đây, thấy Vệ Huân vẫn hơi ngu người, đứng lên vào nhà vệ sinh. Vệ Lam vắt khăn lông rồi ra ngoài, lấy khăn ấm lau mặt cho Vệ Huân.
Vệ Huân vẫn không nhúc nhích mặc kệ cậu làm gì, Vệ Lam nhìn bộ dáng ngồi ngoan ngoãn của hắn, thấy hơi thần kỳ, hiếm khi cậu nhìn thấy một mặt như vậy của Vệ Huân, nhất thời thấy hơi thú vị, nhịn không được giơ tay chọc chọc mặt Vệ Huân, nói, "Anh cũng có lúc ngoan vậy hả."
Vệ Huân nhìn cậu, Vệ Lam cười đến thật vui vẻ, mang theo chút đắc ý, "Say thật hay say giả đây? Giả ngoan vậy hả."
Vệ Huân không nói gì, im lặng giống như không nghe thấy gì, không còn chút ý thức.
Vệ Lam thấy hắn không nói lời nào, cũng mặc kệ là thật hay giả, ngồi xuống bên cạnh hắn, lớn gan chuẩn bị phạm thượng xoa mặt hắn, lại bị hắn bắt lấy hai tay. Vệ Lam vội vàng giãy giụa muốn rút tay lại, lại nghe Vệ Huân kêu cậu một tiếng, "Tiểu Lam."
"Hả?" Vệ Lam ngẩng đầu.
Sau đó, Vệ Huân hơi rướn người về trước, cúi người hôn cậu.