Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 277



Khác với nụ hôn khi còn nhỏ, lúc này Vệ Huân hôn vào môi cậu. Vệ Lam ngốc, Vệ Huân nhẹ nhàng vu0t ve trên môi cậu, nỉ non nói, "Tiểu Lam."

Hắn hôn rất nhẹ, cánh môi cũng rất mềm, chỉ là đơn giản chạm chạm môi Vệ Lam chứ không làm gì khác nữa, yên lặng dựa vào bả vai Vệ Lam, không hề phát ra tiếng.

Vệ Lam ngẩn ngơ.

Tim cậu đậu nhanh liên hồi, cả người cũng không dám nhúc nhích, cậu sửng sốt một hồi lâu, mới tỉnh táo lại sau khi mọi chuyện đã rồi.

Vệ Lam nhìn Vệ Huân đang dựa vào vai mình, nhìn như đã ngủ, trong lòng bất ổn, tim đập thình thịch thình thịch không hề có tiết tấu. Cậu thấy mình nên đứng lên, nên để Vệ Huân nằm đang hoàng, sau đó về phòng ngủ của mình, nhưng bây giờ cậu không cách nào động đậy nổi, thậm chí ánh mắt cũng không cách nào rời khỏi mặt Vệ Huân.

Cậu nhìn Vệ Huân, nghĩ đến hành động vừa rồi của Vệ Huân, vô thức cắn cắn môi. Vệ Huân hôn cậu! Thế mà Vệ Huân lại hôn cậu! Sau khi cậu lớn, rất hiếm khi cậu và Vệ Huân làm mấy hành động thân mật như vậy, huống hồ lúc nhỏ, cậu cũng có hôi môi Vệ Huân đâu!!!

Vệ Lam cảm thấy mặt mình như bị lửa đốt, giống như người say rượu không phải Vệ Huân mà là cậu vậy. Cậu nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, cực kì muốn lắc tỉnh người kia hỏi anh làm vậy là sao, anh say thật hay là giả say, sao anh hôn em, nhưng cuối cùng cậu chỉ đỡ Vệ Huân nằm xuống, cởi áo ngoài và quần, đắp chăn.

Vệ Huân hơi cau mày, hình như đang đau đầu, Vệ Lam bước qua, ngồi ở mép giường, vừa giúp cậu kéo giãn mày ra, vừa phức tạp nhìn hắn. Cậu nhìn một hồi mới chú ý, thật ra lông mi của Vệ Huân rất dài, nhưng không được cong, dày đặc như một tấm màn, giấu hết tất cả cảm xúc của hắn.

Vệ Lam thấy giờ phúc này mà cậu còn cảm thán Vệ Huân đẹp trai thật, thì không cứu nổi nữa rồi! Nhưng dù là như vậy, thì cậu vẫn chân thành cảm thấy Vệ Huân chính là người anh tuấn nhất trên đời này, đẹp hơn bất kì ai.

Cậu thấy hình như Vệ Huân không có khó chịu như lúc nãy nữa, lúc này mới đứng lên, đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa phòng Vệ Huân lại, cuối cùng Vệ Lam cũng thả lỏng từ trong ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm. Cậu như không còn chút sức về phòng mình, nằm trên giường, nghĩ đến hành động ban nãy của Vệ Huân.

Vệ Huân...... thích cậu đúng không?

Vệ Lam nhớ lại hình ảnh anh ấy hôn mình, gọi tên mình, mặt không thể hiểu nỗi lại nóng bừng bừng, cậu quơ tay lấy cái gối ôm trên giường che mặt lại, chỉ để lại ngực trái còn đập bình bình bình.

Thích mình hả? Vệ Lam nghĩ, không thì hôn mình làm gì.

Nhưng mà, thích mình thật sao? Vệ Lam không xác định được, hay là chỉ muốn hôn mặt như hồi nhỏ, kết quả uống say không khống chế được thôi?

Cũng không phải đâu, nhiều năm rồi không hôn cậu, sao giờ đột nhiên muốn hôn mặt như hồi nhỏ được.

Vệ Lam phiền muộn, ý gì đây! Vệ Huân tự uống say rồi hôn người khác, hôn xong nằm xuống là ngủ ngay, chỉ để một mình cậu thức đoán ý của hắn, quá không biết xấu hổ!

Từ từ, Vệ Lam đột nhiên nghĩ đến, Vệ Huân uống say thật sao? Trước giờ cậu chưa thấy Vệ Huân uống say bao giờ, sớm không say muộn không say, cố tình lúc này say rồi hôn cậu. Vệ Lam thấy hơi khả nghi, cậu đứng lên, lén đi tới phòng Vệ Huân, mở cửa nhìn vào, chỉ thấy Vệ Huân đang nằm ngủ yên bình trên giường.

Vệ Lam yên lặng đóng cửa lại, về lại phòng mình, tâm phiền ý loạn muốn đánh trống một hồi nhưng sợ đánh thức Vệ Huân, đành phải đổi thành chơi ném bóng rổ, nhưng không vào một trái nào.

Ban đêm, Vệ Lam ngủ rất muộn, cậu cứ lăn lộn đến hai ba giờ sáng mới ngủ.

Vệ Lam nằm mơ, một giấc mơ lành, cậu mơ thấy Vệ Huân tới kêu cậu dậy, nhưng cậu nằm trên giường không chịu xuống, Vệ Huân cúi đầu hôn cậu, vừa hôn vừa nỉ non tên cậu, cậu hỏi Vệ Huân, "Sao anh hôn em?"

Vệ Huân hỏi ngược lại, "Em nói đi?"

"Có phải anh thích em không?" Cậu hỏi.

Vệ Huân nhìn cậu, lại cúi người hôn cậu một cái, khàn khàn "Ừm" một tiếng.

Vệ Lam thầm nghĩ: Tui biết lắm mà.

Lúc Vệ Lam thức giấc, đơ người một hồi, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp hay điệp mộng Trang Chu, tối qua Vệ Huân hôn mình là thật sao? Anh ấy kêu mình thức rồi hôn mình là thật chứ? Cuối cùng cậu có hỏi Vệ Huân có phải anh ấy thích mình không không, Vệ Huân có trả lời không cậu không nhỉ?

Vệ Lam hơi hốt hoảng, cậu nằm nướng trên giường thêm một lát, mới chậm rì rì xuống giường, rửa mặt xong, đi tìm Vệ Huân.

Trước giờ Vệ Huân đều thức dậy sớm hơn Vệ Lam, hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, dậy sớm, ăn sáng, sau đó bắt đầu vào thư phòng làm việc hoặc là đọc sách, thuận tiện chờ Vệ Lam thức dậy. Vệ Lam đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên Vệ Huân đã ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, chẳng qua hôm nay hắn không xem văn kiện, mà là đang đọc sách.

"Dậy rồi." Vệ Huân nói.

Vệ Lam nhìn hắn, hơi mất tự nhiên khụ một tiếng, "Anh khá hơn chút nào không?"

Vệ Huân gật đầu.

"Tối qua anh uống say sao?" Vệ Lam thử nói.

Vệ Huân nhìn cậu, trả lời, "Anh cũng không biết nữa, tối qua uống nhiều quá, không nhớ rõ sau khi về nhà có chuyện gì nữa."

"Không nhớ rõ!!" Vệ Lam không thể tin nỗi, gì đây gì đây gì đây, tối qua hôn mình thì thôi đi! Vậy mà còn không nhớ rõ!

Vệ Lam thấy mình sắp bị Vệ Huân làm cho tức chết rồi, cố tình Vệ Huân còn hỏi cậu, "Tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có!" Vệ Lam nổi giận đùng đùng nói, "Không xảy ra chuyện gì hết! Anh uống say ói hết vào người em, em tâm địa lương thiện chăm sóc anh cả đêm, hừ!"

"Vậy vất vả Tiểu Lam rồi." Vệ Huân ôn hoà nói.

Vệ Lam thở phì phì nghiến răng, lại nhớ ra gì đó hỏi hắn, "Sáng nay anh có tới kêu em thức không?"

"Trừ khi em đi học, có khi nào anh kêu em thức đâu." Vệ Huân nói.

Vệ Lam nghe xong, giận hơn nữa, cậu thấy mình không thể ở nhà nổi nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị Vệ Huân làm cho tức chết, rác rưởi này! Nói quên là quên! Còn không kêu mình dậy!

Vệ Lam cắn răng, thở phì phì chạy trốn.

"Em muốn làm gì?"

"Đi đu đưa."

"Ăn trưa rồi đi." Vệ Huân nói.

"Không ăn!" Vệ Lam nổi giận đùng đùng nói, ai còn có tâm trạng ăn trưa nữa chứ, đồ khốn này! Hôn mình cho đã rồi nhắm mắt lại là quên hết, không-nhớ-gì-cả, còn muốn ăn trưa với mình!

"Anh ăn một mình đi."

Vệ Huân bị cậu chọc cười, "Em sao vậy, vừa dậy là phát giận, anh đâu quấy rầy em ngủ đâu, sao còn giở trò hả."

Vệ Lam hừ một tiếng, tới quấy rầy cậu ngủ còn đỡ, sao cũng đỡ hơn là không nhớ gì hết.

"Quá giống trái bom nhỏ, nổ mạnh giữa không trung."

Vệ Lam hừ lạnh một tiếng, "Nổ chết anh đi!"

"Được rồi, đừng quậy nữa." Vệ Huân đứng lên, "Đi ăn cơm với anh."

Vệ Lam quay đầu, "Không muốn ăn cơm với anh."

Vệ Huân nghĩ nghĩ, "Bởi vì hôm qua anh ói hết vào người em à?"

Hắn còn chưa dứt lời, mới mở miệng là Vệ Lam giận tiếp, cậu quay đầu lại trừng Vệ Huân một cái, vẻ mặt Vệ Huân tràn đầy sự vô tội, Vệ Lam tức đến hô, "Sao anh còn đứng ở đây, không phải muốn ăn cơm sao, mau đi nấu đi!"

"Được được được, bom nhỏ." Vệ Huân thuận tay vo đầu cậu một phen, Vệ Lam giơ tay muốn đánh, kết quả lại đánh không trúng.

Vệ Huân rút tay, c4m vào túi, bước đi nhẹ nhàng đi mất tiêu.

Vệ Lam nhìn bộ dáng từng xảy ra chuyện gì, không bị ảnh hưởng gì hết của hắn, tức giận chạy về phòng mình, đánh trống đùng đùng đùng.

Vệ Huân mới đi đến khúc quanh cầu thang, đã nghe tiếng trống rầm trời trên lầu, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng trên, cúi đầu nhếch môi cười. Vệ Huân đoán có lẽ Vệ Lam sẽ tức giận, xấu hổ, hoặc không chấp nhận được, rồi cố ý trốn tránh hắn; hoặc có lẽ Vệ Lam chấp nhận được, nhưng lại ngây thơ trong chuyện này, nên có thể sẽ rối rắm mê mang trong chốc lát. Nhưng hắn không ngờ Vệ Lam sẽ phản ứng như thế, bất mãn xù lông, phóng tia lửa bùm bùm, không tránh né, cũng không xấu hổ, thậm chí còn không mê mang, ngược lại vì mình nói không nhớ rõ, mà tức giận ngạo kiều.

Vệ Huân cảm thấy, hình như tốt hơn mình nghĩ một chút.

Tâm tình Vệ Huân rất tốt nấu cơm xong, lên lầu kêu Vệ Lam xuống. Vệ Lam ngồi xuống, nhìn bàn đầy đồ ăn, hỏi hắn, "Cơm đâu?"

Vệ Huân bới cơm xong đặt trước mặt cậu, "Cậu chủ ăn thong thả."

Vệ Lam "Hừ" một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Vệ Huân gắp đồ ăn cho cậu, Vệ Lam ngẩng đầu trừng hắn một cái, Vệ Huân cười nói, "Sao vậy, em đã tức giận cả buổi sáng rồi đó."

Vệ Lam tiếp tục hừ lạnh, sai sử hắn, "Em muốn món này món này món này, không ăn món này."

Vệ Huân nghe lời, gắp đồ ăn bỏ vào chén cho cậu, "Còn muốn gì nữa không?"

"Lấy cho em chai nước."

Vệ Huân đứng dậy lấy cho cậu chai coca.

"Vặn ra."

Vệ Huân nhìn cậu, "Em sai anh rất thuận tay nhỉ."

"Đây là vinh hạnh của anh!" Vệ Lam nói, "Anh trân trọng đi chứ."

"Được," Vệ Huân tốt tính nói, "Mời cậu chủ."

Vệ Lam nhận lấy, một hơi uống hết nửa chai, lúc này tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Nhưng vừa quay đầu lại lại thấy Vệ Huân đang cúi đầu cười, Vệ Lam lại xù lông, "Anh cười cái gì mà cười, sao anh còn cười!"

"Không có gì, anh chỉ thấy em rất đáng yêu."

"Trễ rồi!" Vệ Lam tức giận nói, "Bây giờ có lấy lòng em cũng vô dụng."

"Vậy cái gì mới hữu dụng?"

"Không có cái gì hữu dụng hết!" Vệ Lam cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trong mắt Vệ Huân tràn đầy ý cười giấu không được, vừa gắp đồ ăn cho cậu vừa ăn cơm.

Vệ Lam cơm nước xong, bỏ chén đũa xuống, đứng lên chuẩn bị đi.

"Em đi ra ngoài."

"Chiều có về không?"

Vệ Lam vốn muốn nói không về, nhưng nghĩ nghĩ thấy không chừng mình vẫn về, vì thế nói, "Đến lúc đó gọi điện cho anh."

"Được."

Vệ Lam nhìn Vệ Huân lần cuối, mím môi, Vệ Huân hỏi cậu, "Sao vậy?"

Vệ Lam muốn hỏi hắn rốt cuộc chuyện tối qua là sao? Hắn uống say thật chứ? Không nhớ rõ thật chứ? Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ "Hừ" một tiếng, tay đút vào túi, ngửa đầu, giống như con gà trống nhỏ kiêu ngạo bước ra khỏi cửa.

Vệ Lam ngồi trong xe, nghĩ xem nên đi đâu, cậu nói đi đu đưa thật ra vì chọc tức Vệ Huân thôi, giờ ngồi trên xe lại không biết nên làm gì. Vệ Lam nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm Yến Thanh Trì, dù sao trong những người cậu quen, chỉ có Yến Thanh Trì thích con trai, cậu muốn tìm người xả chuyện tối qua ra, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Yến Thanh Trì là thích hợp nhất. Vệ Lam nghĩ xong, gọi cho Yến Thanh Trì một cuộc điện thoại, nổ máy xe.

.............