Xuyên Thành Vú Em Của Bệnh Kiều Vương Gia

Chương 12



Khi lên xe ngựa, trong lòng Lận Kính Trầm muốn ngồi kế bên cạnh cậu, vì thế hắn liền ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Viễn.

Ủa alo?

Cố Viễn kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, người này làm gì thế, chỗ đối diện rộng rãi như vậy lại không ngồi, ngồi gần cậu làm gì?

Bất quá đây là xe ngựa của người ta, Cố Viễn cảm thấy mình không nên giành chỗ với hắn làm gì, vì vậy cậu hiểu chuyện mà nhấc đít lên quay người ngồi xuống phía đối diện.

Lận Kính Trầm nín thở: "......"

Da mặt hắn không dày đến nổi tiếp tục đuổi theo người ta qua đó ngồi, chỉ có thể ở trong lòng ghi giấy nợ cho Cố Viễn, chờ đến buổi tối...... Không đợi hắn nghĩ xem buổi tối nên làm gì, người đối diện đột nhiên kéo vạt áo ra.

Mí mắt Lận Kính Trầm giật giật, hầu kết không nhịn được mà lên xuống.

Giây tiếp theo, chỉ thấy thiếu niên nhe răng nhếch miệng từ trong vạt áo đang mở rộng móc ra hai củ...... Khoai lang nóng hổi.

Người đang giật giật hầu kết kiểu:?

Cố Viễn hoàn toàn không chú ý tới tâm trạng đang phập phòng của người nào đó, cậu mười phần sảng khoái đưa cho đối phương một củ khoai, "Nè, cho ngươi đó."

"......" Lận Kính Trầm lớn lên ở trong cung, chưa từng có người nào trong kinh thành dám đưa loại thức ăn này cho hắn, thời điểm ra trận càng không, nghiêm túc mà nói, đây chính xác là lần đầu tiên mà Lận Kính Trầm được mời ăn cái thứ này.

Hắn nhận lấy, có chút nóng tay, ánh mắt theo bản năng lướt qua đầu ngón tay của cậu thiếu niên —— quả nhiên, ngón tay bị nóng mà hơi ửng hồng một chút, giống như trên một tấm gấm vóc trắng tinh được nhuộm thêm một lớp son phấn chất lượng hàng đầu.

Ánh mắt Lận Kính Trầm nóng lên, hắn dời mắt sang chỗ khác.

Cố Viễn hồn nhiên không biết gì, cậu rút tay lại bẻ khoai lang đỏ ra, rồi sau đó cậu há mồm cắn một ngụm thật lớn, vị giác trong miệng ngay lập tức bùng nổ làm hai con mắt cậu đều híp lại.

Sao ăn thứ này lại có thể vui vẻ như vậy?

Lận Kính Trầm không hiểu, nhưng khoé miệng cũng không tự giác được mà cong lên, học theo cách làm của cậu mà bẻ khoai lang đỏ ra, cúi đầu cắn một ngụm nhỏ —— đúng thật là không tệ, nhưng cảm giác đồ ăn có thể mang lại hạnh phúc cho hắn thật sự không nhiều, thậm chí còn không bằng cảm giác khi hắn thoáng nhìn qua đầu ngón tay đỏ hồng của Cố Viễn.

......

Cố Viễn cũng không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển như bây giờ.



Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì đầu ngón tay của cậu không cẩn thận dính vụn khoai lang đỏ, cậu theo bản năng muốn đưa ngón tay vào miệng ăn, nhưng lại bị người khác giựt lấy—— trong lúc cậu chuẩn bị đưa đầu ngón tay vào miệng mình, chỉ cách đúng một giây, người đối diện đột nhiên duỗi ngón tay khớp xương rõ ràng về phía cậu, cầm lấy ngón tay cậu, kéo về phía đối diện.

Giây tiếp theo, người đàn ông lạnh lùng tự cao đột nhiên mở bờ môi mỏng ra, đút ngón tay dính khoai của cậu vào trong miệng mình.

Tự nhiên Cố Viễn cảm thấy xấu hổ.

Đôi mắt cậu trợn lớn, mặc cho ngón tay mình tiến vào miệng người đàn ông——Từ trước đến nay cậu có thói quen xấu là sẽ mút tay sau khi ăn cái gì đó, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác liếm ngón tay, đường cong khuôn mặt của hắn nét nào ra nét đó, có chút lạnh lùng, mà đầu lưỡi lại rất mềm mại, giờ phút này giống như con mèo nhỏ đang liếm nước nhẹ nhàng liếm láp ngón tay cậu, cả người Cố Viễn đều trở nên kỳ lạ.

Cậu không biết vì sao mình chỉ bị người khác liếm tay thôi mà khuôn mặt lại vô thức nóng lên như vậy.

Ngón tay được liếm một hồi lâu, chờ đến Lận Kính Trầm chịu nhả ra, chân Cố Viễn như muốn nhũn ra.

Cậu muốn rút ngón tay về, nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt, cậu khó hiểu mà nhìn Lận Kính Trầm, vừa lúc đụng phải ánh mắt trầm luân của hắn. Môi mỏng của đối phương khẽ mở: "Ngọt lắm, càng ăn càng ngọt."

......

"Ư, đừng, ha, đừng ăn......" Xe ngựa vương phủ được trang trí sang trọng đi trên đường phố kinh thành, bên trong xe ngựa rộng rãi ấm áp, Cố Viễn bị người đè trên chỗ ngồi, lộ ra lỗ *** kiều nộn bị đôi môi mỏng của người đàn ông liếm mút.

Trên người cậu chỉ còn lại một chiếc áo trong màu trắng lộn xộn treo lỏng lẻo trên vai, không thể nào che được phong cảnh mê người này——núm vú nhỏ xinh xắn bị mút đến sưng hồng lộ ra bên ngoài, lỗ *** bị người đàn ông tùy ý nhấm nháp cũng phơi bày ra ngoài không khí.

Hai tay Lận Kính Trầm nâng hai chân trắng nõn của Cố Viễn lên đè xuống trước ngực cậu, còn mình thì quỳ xuống giữa hai chân, đầu lưỡi thô to không ngừng liếm láp lỗ *** hồng nhạt phấn nộn của cậu, thỉnh thoảng nó liếm dọc theo khe hẹp bên ngoài, rồi cuốn lấy hòn le cương cứng ở phía trên ngậm trong miệng mút chùn chụt không ngừng.

Cố Viễn không nghĩ rằng mình tốt bụng đến đón người, lại bị người đè ở trong xe ngựa mà ăn, quả thực giống như tự mình dâng mình lên cửa.

Cậu hừ nhẹ hai tiếng, người đàn ông lập tức bị kích thích, hàm răng cắn hòn le không nhịn được lại dùng sức.

"A——" Cố Viễn đột nhiên không kịp phòng bị mà phát ra tiếng rên rỉ nức nở, "Nhẹ chút, nhẹ chút, sắp hư rồi huhu ——"

"Sao mà hư được?" Lận Kính Trầm nhả hòn le ra, nhìn cậu cứ đáng yêu làm sao ấy, lại nhịn không được cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái, cả người Cố Viễn hơi run nhẹ, hắn mới khàn giọng nói: "Có phải là do bình thường ta bú nhiều sữa của Viễn Viễn quá, nên em trở nên yếu ớt nói nó sắp bị cắn hư không?"

"Lỗ *** của Viễn Viễn vốn dĩ chảy nhiều nước, hư làm sao được?"


"Hử? Viễn Viễn nói thử xem?"

Cố Viễn sao có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy được, không thể nói rằng 'ta lo cho cái lỗ *** bị ngươi hút trầy da mất'!

Cậu còn biết xấu hổ hay không!



Cố Viễn nín thở, rầm rì xoay đầu, giả chết.

Lận Kính Trầm cười cười, hắn lại cúi đầu......

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Tầm mắt hắn lập tức lướt qua hai núm vú đã bị khi dễ trở nên sưng tấy, nghĩ nghĩ, Lận Kính Trầm liền đặt hai chân Cố Viễn đạp lên ghế dựa, lộ ra lỗ *** cho hắn ăn, mà tay hắn cũng thong thả mò lên, xoa bóp hai vú sữa bị vắng vẻ phía trên.

Vú cậu bây giờ so với lúc trước đã lớn hơn một chút, cảm giác khi Lận Kính Trầm nắm vào đã có một chút thịt bao quanh.

Hắn hút hai dòng nước dâm vào miệng, cố ý nói: "Núm vú của Viễn Viễn hình như có chút lớn."

"Ừm......Ăn nói xà lơ......" Cố Viễn vẫn còn mạnh miệng lắm, nhưng kỳ thật mấy ngày nay cậu cũng phát hiện, ngực mình hình như so với trước kia lớn hơn một chút, mặc quần áo vào thì không nhìn ra, nhưng mỗi ngày lúc cho Lận Kính Trầm bú sữa, đều có thể rõ ràng nhìn thấy bộ ngực thẳng băng của mình đã nổi lên một cái cục bột nhỏ!

Đều tại Lận Kính Trầm bú miết!

Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu lưỡi Lận Kính Trầm lúc này cũng không thoả mãn với việc chỉ liếm láp bên ngoài lỗ ***, hắn thành công đâm đầu lưỡi vào thăm dò mật động đầy nước bên trong...... Khe *** đột ngột bị tấn công, Cố Viễn không nhịn được nắm chặt chiếc áo dưới người rên rỉ thành tiếng.

"Ư a ——"

Cố Viễn rên xong đột nhiên sửng sốt, không thể tin được mình sẽ phát ra âm thanh dâm mị như vậy, tên khốn kia vậy mà lại khẽ cười một tiếng, khàn giọng nói: "Viễn Viễn nói nhỏ thôi, người đánh xe ngựa còn ở bên ngoài đó, đằng sau còn có gia đinh đi theo nữa."

"Nếu âm thanh của Viễn Viễn mà bị nghe thấy được, mọi người đều sẽ biết, em bị bổn vương liếm *** bên trong xe ngựa." Giọng điệu hắn đột nhiên trầm thấp đến đáng sợ, tàn nhẫn ăn lỗ ***, "Lỡ như bọn họ mơ ước Viễn Viễn, tưởng tượng em ở dưới thân bổn vương, chẳng phải đáng chết lắm sao?"

Biết vậy mà ngài còn làm!

Cố Viễn bị cảnh tượng hắn nói làm cho sợ tới mức cả người đều căng thẳng, khóc thút thít muốn hắn dừng lại, nhưng đầu sỏ gây tội lại cố tình không biết quay đầu hối cải, ngược lại hắn tiếp tục cúi đầu đâm đầu lưỡi vào bên trong khe hẹp kia, đâm đến khi nước dâm của Cố Viễn chảy tràn lan khắp nơi, vòng eo run rẩy căng cứng thét chói tai không thành tiếng, hắn mới vừa lòng không tiếp tục nữa.

Nước dâm bắn tứ phía làm ướt hết quần áo của hai người.

Cố Viễn thất thần nằm trên ghế, hai chân vẫn còn đạp lên ghế dựa, cơ thể thỉnh thoảng hơi giật giật sau cao trào, lúc này cậu như oà khóc, sụp đổ nói: "Lận Kính Trầm...... Vừa rồi ta, ta vừa mới tè dầm có phải không?"

Sao lại tè nhiều nước như vậy!

Vốn dĩ Lận Kính Trầm đã thu binh, bị một câu nói của cậu chỉ hận không thể nhào lên khi dễ cậu lại một lần nữa. Chỉ là sắp tới vương phủ rồi, hắn không thể đè người càn quấy thêm một hiệp, chỉ có thể hung tợn cắn một ngụm trên người cậu, nói: "Không phải nước tiểu, là Viễn Viễn cao trào."

"Viễn Viễn cao trào, trên lý thuyết mà nói cũng rất thoải mái, vậy nên Viễn Viễn cũng rất thích như vậy với bổn vương, có đúng hay không?"