[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 72



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 64
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing và trang Trường Lạc Anh Ninh. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Quyền duỗi tay gõ cửa, "Đương đương đương" vang lên vài tiếng, Tiếu Dao lập tức đứng lên: "Chu đại ca, anh đã về rồi."
"Ân." Chu Hải Quyền xách theo balo tiến vào, Tiếu Dao xấu hổ mà cười cười, nói: "Cái kia...... Trâu đoàn trưởng đã nói cho anh chưa, chúng ta......"
"Nói." Chu Hải Quyền nói đem balo đặt trên mặt đất, "Giường rất lớn."
Tiếu Dao nhanh chóng khom lưng thu hồi quần áo của mình, nói: "Đợi lát nữa tôi đi hỏi một chút xem xem có chăn bông thừa hay không, tôi ngủ dưới đất đi......"
Chu Hải Quyền mày nhíu một chút, hỏi: "Ngủ dưới đất?"
Tiếu Dao ửng đỏ mặt, cảm thấy có chút xấu hổ: "Tôi sợ anh không quen cùng người khác chen một chiếc giường."
"Không thể nào." Chu Hải Quyền nói.
Vậy tự nhiên là không thể tốt hơn, Tiếu Dao kỳ thật cũng không muốn ngủ dưới đất, sàn nhà của chỗ này lại không phải sàn nhà gỗ, trời lạnh như vậy, nằm trên đất, ngủ mấy ngày người phỏng chừng phải nhiễm lạnh.
Trong phòng cái tủ quần áo cũng không có, cũng không có máy nước nóng, xem ra buổi tối tắm cũng tắm không được. Bất quá cũng may mấy thứ này Tô Quát đều có nói cho cậu, cậu cũng sớm có chuẩn bị, cho nên bên người mang nội y tương đối nhiều, bên này thời tiết lạnh như vậy, chỉ sợ quần áo cũng không giặc nổi, Tô Quát nói anh ta đều là mặc dơ một kiện ném một kiện.
Cũng may bọn họ ở Dương Thụ Hương cũng chỉ ngốc ba ngày thời gian liền phải chuyển đến địa điểm tiếp theo, Tô Quát nói với cậu, trên đường khi chuyển sân khấu đều sẽ cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh, khi đó liền có thể tắm rửa đàng hoàng một lần, cậu xem qua hành trình biểu của bọn họ lần này xuống nông thôn diễn xuất, ba ngày sau bọn họ sẽ ở nội ô Bạc thành ở một ngày.
Ba ngày không tắm rửa, cũng còn ổn, dù sao trời lạnh, không thể nào ra mồ hôi.
Buổi tối chính phủ địa phương làm một buổi tiệc đón gió, tại một tiệm cơm tốt nhất con phố. Tiệm cơm kia tọa lạc ở phía bắc thị trấn, là tiểu dương lâu hai tầng, chưa nói tới trang hoàng gì, bàn ghế cũng rất đơn sơ. Mọi người phân hai bàn ngồi, người chính phủ cùng Trâu đoàn trưởng chờ mấy nhân vật cấp quan trọng ở dưới lầu, Tiếu Dao tự nhiên được phân tới trên lầu. Ở nông thôn tiểu địa phương, món ăn đều tương đối đơn giản, bất quá mọi người cũng đều đói lả, phía trên không có lãnh đạo gì, diễn viên lại tương đối nhiều, phần lớn đều rất yêu quý giọng nói, không thể nào uống rượu, cho nên ăn cũng mau, ăn xong về sau mọi người liền chuẩn bị đi về trước, Tiếu Dao đi theo Liễu Oanh Oanh bọn họ xuống lầu, liền thấy Trâu đoàn trưởng bọn họ uống rất nhiều.
Lãnh đạo đều ở đó, bọn họ cũng không thể không nói một tiếng liền đi, liền đi qua chào hỏi. Trâu đoàn trưởng uống đến sắc mặt đỏ bừng, vẫy tay nói: "Tiểu Bạch a, cháu lại đây, tới tới tới."
Bạch Phượng Mai đỏ mặt, kéo nhẹ cánh tay Liễu Oanh Oanh, sau đó đi qua. Trâu đoàn trưởng cười cùng người trên bàn cơm giới thiệu: "Đây là Tiểu Bạch nghệ thuật đoàn chúng tôi, Tiểu Bạch, rót ly rượu cho Trương chủ nhiệm đi."
Một thanh niên nam nhân liền vội đứng lên: "Không dám không dám. Trâu đoàn trưởng, cháu thật là không thể uống."
Bạch Phượng Mai hơi có chút câu nệ, Trâu đoàn trưởng cười nói: "Rót đi rót đi."
Cô ấy liền rót ly rượu cho nam nhân thanh niên kia, thanh âm mềm mại thanh lệ: "Trương chủ nhiệm......"
Trương chủ nhiệm kia mặt đều đỏ, vội tiếp nhận tới, ngửa đầu liền cạn. Người trên bàn đều cười: "Xem ra chỉ có rượu của mỹ nữ Trương chủ nhiệm mới bằng lòng uống a."
Bên kia Liễu Oanh Oanh đã buông cánh tay Bạch Phượng Mai, cười với Trâu Mạnh Hầu: "Đoàn trưởng, chúng tôi đi về trước đây, mọi người từ từ ăn."
"Trên đường chú ý an toàn," Trâu đoàn trưởng nhìn thoáng qua đám người: "Lý Hải, Tiếu Dao, các cậu coi chừng chút nữ đồng chí."
Tiếu Dao cười gật gật đầu, thấy Chu Hải Quyền sắc mặt đỏ bừng mà nửa nằm ở trên ghế, có chút say khướt mà ngậm một điếu thuốc, đang nhìn về phía cậu. Ngày thường một người thanh y quan khí, giờ phút này thế nhưng mang theo chút nam nhân sắc khí.
Cậu liền cùng Chu Hải Quyền gật đầu chào hỏi, sau đó đi theo Liễu Oanh Oanh bọn họ ra bên ngoài.
Vừa đến bên ngoài Liễu Oanh Oanh liền cười đặt tay lên bả vai Bạch Phượng Mai nói: "Trong đoàn chúng chỉ em là chưa lập gia đình, Trâu đoàn trưởng mới tìm em, em cũng đừng nóng giận."
Bạch Phượng Mai ửng đỏ mặt, nói: "Không có."
Cô ấy cũng không phải lần đầu tiên cùng lãnh đạo ăn cơm, mất quy củ trên bàn tiệc kỳ thật cô ấy cũng quen thuộc: "Còn không phải là rót ly rượu sao, không có gì."
"Nói cho em một chuyện vui, em có phát hiện không, vừa rồi lúc em rót rượu, Chu tổng nhìn chằm chằm vào em đó," Liễu Oanh Oanh cười nói.
Tiếu Dao ở bên cạnh sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ đến chính mình vừa rồi liền đứng ở phía sau Bạch Phượng Mai cùng Liễu Oanh Oanh, cậu cho rằng Chu Hải Quyền đang nhìn mình, nguyên lai người ta kỳ thật đang nhìn Bạch Phượng Mai.
Trách không được đâu, cậu nói cậu vừa rồi như thế nào cảm thấy ánh mắt kia nóng nóng, có chút không bình thường.
Nói thật ra, đây vẫn là lần đầu cậu ở trên mặt Chu Hải Quyền nhìn thấy thành niên nam nhân sắc khí, hay là kết quả tửu sắc tiêm nhiễm. Chu Hải Quyền người nam nhân này tựa hồ vẫn luôn là cá tính lãnh đạm, vừa không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân, nhìn ai cũng là một kiểu biểu tình, ánh mắt sáng lại lạnh băng, không giống đệ đệ anh Chu Hải Vinh, nhìn thấy soái ca trong mắt liền nổi lửa.
Từ tiệm cơm đến nhà khách cũng chỉ hơn mấy trăm mét, ở trấn nhỏ nông thôn, mùa đông ngủ đặc biệt sớm, trên đường nhựa rộng lớn tối lung lung một mảnh, một cái đèn đường cũng không có, chỉ có quán nhỏ hai bên, linh tinh có cửa sổ nhà ai đó lộ ra ánh sáng trắng, thời tiết rất lạnh, sắc trời cũng không được tốt, trên đỉnh đầu một ngôi sao cũng không có, chỉ có một bóng ánh trăng, ở trong mây đen đạm bạc lúc ẩn lúc hiện. Chung quanh trừ bỏ tiếng cười nói của mấy người bọn họ, liền không có thanh âm khác, ngẫu nhiên kinh động chó của nhà dân, "Gâu gâu gâu" mà kêu vài tiếng, ở trong đêm đông cũng có vẻ phá lệ tịch liêu.
Bọn họ đi qua ngã tư đường, lại quẹo một lần, đi không đến năm phút liền đến nhà khách. Tiếu Dao trở lại 202, dùng nước ấm rửa mặt, nước rửa mặt cũng không bỏ được, lại rửa rửa chân.
Chân cậu quá non, đường núi không dễ đi, ma sát ngoại sườn ngón cái chân nhỏ đỏ một mảng lớn, ngâm nước ấm, còn có chút ngứa. Cậu dựa vào lưng ghế, chơi di động một hồi, chờ đến nước trong bồn cơ hồ đều lạnh, lúc này mới mang đi đổ, sau đó bay nhanh chui vào trong ổ chăn.
Giường là giường lớn, hai bộ chăn, chính cậu đắp i một bộ, một khác bộ cậu trãi sẵn cho Chu Hải Quyền, đặt ở một sườn khác trên giường. Chu Hải Quyền còn chưa có trở về, cậu cũng không thể một mình ngủ trước, liền đem gối đầu xê dịch hướng lên trên, ngồi trên giường chơi di động, chỉ là không có máy sưởi, trong phòng quá lạnh, chơi một hồi tay liền đông lạnh đến không nghe sai sử, cậu liền che đầu lại, tránh ở trong ổ chăn chơi, đại khái chơi hơn nửa giờ, buồn ngủ liền lên, bất tri bất giác liền ngủ rồi.
Thời điểm lại tỉnh lại, là bị âm thanh mở cửa bừng tỉnh, cậu kéo chăn xuống, mơ mơ màng màng mà nhìn cửa phòng nghỉ liền thấy Chu Hải Quyền bọc một thân gió lạnh đi vào, xoay người lại đem cửa phòng đóng lại.
"Ồn đến em?" Chu Hải Quyền hỏi.
"Không có, anh trở về trễ vậy a." Tiếu Dao thanh âm hơi có chút mềm mại cùng nghẹn ngào, đôi mắt cơ hồ mị thành một đường, nặng lợi hại, bởi vì che đầu ngủ, tóc cũng lộn xộn, cậu mơ hồ nghe được âm thanh bên ngoài Trâu đoàn trưởng bọn họ nói chuyện, Chu Hải Quyền nhẹ giọng nói: "Em tiếp tục ngủ đi."
Tiếu Dao quá mệt nhọc, liền lại nằm xuống, khả năng do cậu cũng không quá quen cùng người khác cùng nhau ngủ, vẫn luôn không có ngủ tiếp, hôn hôn trầm trầm lại nghe thấy trong phòng vẫn luôn có tất tốt tiếng vang, giằng co đã lâu, anh muốn cởi quần áo cũng không đến mức cởi lâu như vậy, liền kéo chăn ra, hơi hơi kéo dậy nửa người trên nhìn thoáng qua, kết quả liền thấy bờ mông Chu Hải Quyền trần trụi, còn có hai chân dài trần truồng. Thân hình thon dài hùng hồn ở trong tối dưới ánh đèn vàng như là bôi một tầng mật, chỉ trên vai vắt một cái khăn lông trắng, sợ tới mức cậu tức khắc buồn ngủ biến mất.
- ---------------------------------------------
XƯNG HÔ CÓ ĐỔI BẰNG TIẾNG VIỆT THÌ TIẾNG TRUNG NÓ CŨNG CHỈ CÓ "NI" VỚI "WO" HUI, NÊN VÀI CHƯƠNG SAU EM CÓ ĐỔI MỌI NGƯỜI CŨNG ĐỪNG BẤT NGỜ NHA.
VỚI EM ĐỊNH GỌP CHƯƠNG MẤY CÁI.1.2 LẠI Á, XÓA PHẦN MẤT VOTE NÊN MỌI NGƯỜI CHO EM XIN LẠI VÀI BÌNH CHỌN CHO CÓ THÊM ĐỘNG LỰC Ạ.
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐÓN ĐỌC.