[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 77



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 69
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Quyền vốn dĩ đang cùng Trần tổng nói chuyện phiếm, liền thấy Tiếu Dao một đường chạy chậm ra khỏi trường học.
Cũng không biết vì cái gì, Tiếu Dao không ở nơi này, anh lại ngốc ở chỗ này, liền cảm thấy không thú vị, trong lòng có một loại mất mát cùng cảm giác nóng nảy khó tả, cho nên lại cùng mấy người Trần tổng hàn huyên vài câu, liền mượn cớ rời đi, trực tiếp về nhà khách. Tiếu Dao chạy rất nhanh, bên ngoài đã không thấy bóng dáng cậu.
Kết quả còn chưa đi đến phòng cửa, liền mơ hồ nghe thấy được độc thoại hí khang, anh ngay từ đầu nghĩ ai đang mở hí khúc, lúc sắp đi đến 202, mới phát hiện là từ trong phòng họ truyền ra, cẩn thận nghe, hình như là thanh âm của người thật.
Vì thế anh không gõ cửa, chỉ đẩy ra một khoảng, liền thấy Tiếu Dao dạo bước, đang dàn dựng kịch.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh xem Tiếu Dao xướng Côn khúc, tươi đẹp nhu mị như vậy, cùng bộ dáng thanh chính ngày thường hoàn toàn không giống nhau. Đặc biệt là cái nghiêng người ngoái đầu nhìn lại kia, vừa quyến vừa mị, làm anh cảm thấy rất quái dị, lại cũng rất hưng phấn.
Anh liền lui hai bước, đứng ở ngoài hành lang tiếp tục nghe Tiếu Dao xướng, ê ê a a, thế nhưng rất đáng tưởng niệm, âm sắc rất hay, xướng cũng rất tốt, anh liền nhớ tới bữa tiệc sinh nhật Chu Tân Phong lúc trước, Tiếu Dao cũng từng xướng qua, không biết là lúc trước Tiếu Dao ẩn giấu vụng, hay là mấy tháng này cậu tiến bộ thần tốc.
Anh đang nghe, di động trong túi lại đột nhiên vang lên, Tiếu Dao trong phòng cơ hồ lập tức liền dừng lại, anh vội cầm di động đi đến trong viện, là Chu Tư Ngữ gọi đến.
Tiếu Dao đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông di động quen thuộc, hoảng sợ, chạy nhanh ra nhìn qua, liền thấy Chu Hải Quyền đang ở trong viện gọi điện thoại.
Cậu vừa rồi xướng, cũng không biết anh có nghe hay không.
Bất quá cậu nếu định lên đài diễn xuất, sớm muộn gì phải bị tất cả mọi người nghe được nhìn đến, chỉ là trong lòng vẫn là có chút ngượng ngùng, nhanh tay thu dọn đồ đạt, cầm phích nước ấm đi rót nước ấm.
Chu Tư Ngữ gọi điện thoại qua, là hỏi Chu Hải Quyền cô bé khi nào thì đến được.
"Chờ đi Trường Bình Hương em lại đến đi," Chu Hải Quyền một bên nói một bên nhìn Tiếu Dao xách theo ấm nước ra tới, "Bên này bọn anh ngày mai liền đi, gần đây lại mưa, trên đường cũng không an toàn."
Chu Tư Ngữ nghỉ đông, liền không muốn ngốc ở nhà, cô bé cũng là từ nhỏ đi theo Chu Hải Quyền làm công ích, lần này nếu không phải cùng ngày xuất phát sinh bệnh vặt, cũng đi theo Chu Hải Quyền cùng nhau tới.
"Vậy đến lúc đó em và tài xế của anh cùng đi, vừa lúc anh ấy muốn đi đưa đồ cho anh."
Chu Hải Quyền vì thuận tiện, thời điểm ra cửa chỉ mang theo vật dụng hàng ngày cùng quần áo cần thiết ở Dương Thụ Hương, quần áo dơ anh cũng lười mặc lại, tính toán trực tiếp liền ném, đến thời điểm đi Trường Bình Hương, để Trần Hưng đưa quần áo mới cùng vật dụng hàng ngày cho anh, đây đều là thói quen từ lâu: "Ân, đến lúc đó lại nói."
"Anh cả, anh có phải không muốn em đến hay không?" Chu Tư Ngữ có chút ủy khuất hỏi.
"Không thể nào." Chu Hải Quyền trả lời rất dứt khoát, lại hơi có chút chột dạ.
Anh không muốn Chu Tư Ngữ qua đây sao? Vì sao đây?
Sau khi cúp điện thoại, Chu Hải Quyền ở trong sân lại hút điếu thuốc, hình như từ khi nhận thức Tiếu Dao về sau, tần suất hút thuốc liền cao hơn rất nhiều. Trong viện có chút lạnh, anh hút xong điếu thuốc kia liền đi vào phòng, mới vừa cởi giày, liền thấy Tiếu Dao xách theo nước ấm trở lại.
Tiếu Dao còn có chút quẫn bách, muốn thử một chút Chu Hải Quyền vừa rồi có nghe được cậu hát tuồng không, liền cười nói: "Tôi vừa rồi hát thế nào?"
Chu Hải Quyền cởi vớ, nhét vào giày, nói: "Khá tốt."
......
Tiếu Dao mặt liền đỏ: Quả nhiên vẫn là nghe được rồi.
Dương Thụ Hương cách Nam Thành cũng không tính đặc biệt xa, nhưng hai bên thời tiết lại bất đồng. Nam Thành hôm nay rơi một chút mưa nhỏ, vô cùng lạnh, tới buổi tối trên đường liền kết băng, không có biện pháp ra cửa. Chu Tư Ngữ ngốc ở nhà không ra được, liền cảm thấy càng nhàm chán, cho nên mới gọi cuộc điện thoại kia cho Chu Hải Quyền, thân thể cô bé đã khỏi, có thể đi làm chuyện tốt.
"Không hiểu được em sao lại ham thích cái này," Chu Hải Vinh một bên ăn trái cây một bên nói, "Thâm sơn cùng cốc, không máy sưởi, không internet, ăn không ngon ngủ không tốt, đi chịu một đống tội."
"Chính là có thể trợ giúp những người cần được trợ giúp nha." Chu Tư Ngữ rất khờ dại nói.
Chu Hải Vinh liền cười: "Ân, xem ra về sau y bát làm công ích nhà chúng ta phải truyền tới trong tay em."
Chu Tư Ngữ rất hưng phấn: "Mộng tưởng của em chính là về sau trở thành một đại sứ từ thiện, có thể trợ giúp càng nhiều người cần được trợ giúp!"
Làm trẻ con nhà có tiền chỗ tốt liền ở đây, bọn họ cũng không sẽ vì tiền phát sầu, mộng tưởng cũng càng thuần túy, thứ theo đuổi trong dân chúng bình thường xem ra có chút nói chuyện không đâu, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại là dễ như trở bàn tay. Là con gái út Chu gia, Chu Tư Ngữ vừa sinh ra liền ngậm muỗng vàng, đời này chú định muốn làm cái gì thì làm cái gì. Chu Hải Vinh cũng khá cưng chiều cô bé, sờ sờ đầu cô nói: "Mộng tưởng này của em thật tốt, đáng được cổ vũ."
"Vậy cậu vừa rồi còn nói này không hiểu được kia không rõ," dì Vương cười nói, "Tư Ngữ của chúng ta từ nhỏ liền thiện tâm, thích đi theo anh trai làm công ích, tương lai còn dài, khẳng định cũng là tiểu công chúa nhân mỹ tâm mỹ."
"Chính là anh cả lần này giống như không quá muốn cho em đi," Chu Tư Ngữ nói, "Anh ấy trước kia đều rất chủ động mời em."
"Cậu ấy là lo lắng thân thể cô còn chưa hoàn toàn tốt," dì Vương nói, "Hàng năm mang theo cô, sao có thể năm nay đột nhiên không muốn cho cô đi đây."
Chu Hải Vinh cười nói: "Có thể hay không là anh ấy quen được mỹ nữ nào, sợ tiểu muội qua quấy rầy anh ấy nha."
Dì Vương cười nói: "Nếu thật là như vậy, tôi túm Tư Ngữ không cho cô ấy đi, ước gì cậu ấy mang một bạn gái trở về đó."
Ngày mai muộn nhất ngày kia liền được đi tìm Chu Hải Quyền, Chu Tư Ngữ có chút hưng phấn, nhờ dì Vương lên lầu giúp mình thu thập hành lý, Chu Hải Vinh ở trong phòng khách ngáp một hồi, thế nhưng ngủ rồi. Thời điểm dì Vương xuống lầu kêu hắn tỉnh: "Cũng không thể ở chỗ này ngủ, đừng đông lạnh mình."
Chu Hải Vinh xốc thảm mỏng trên người ngồi dậy, xoa xoa mắt nói: "Ngày hôm qua chơi suốt đêm, không nghỉ ngơi tốt."
"Cậu gần đây tần suất chơi suốt đêm có phải hay không cũng quá cao?" Dì Vương quan tâm mà nói, "Cậu có phải trong lòng không thoải mái không?"
Chu Hải Vinh nói: "Vẫn ổn đi." Hắn nói xong liền lại nằm xuống, mang theo một chút ngữ khí làm nũng nói với dì Vương, "Cháu chính là cảm thấy sinh hoạt không thú vị."
"Vậy Tô Lâm đâu, các cậu chia tay?"
"Không có," Chu Hải Vinh nói, "Bất quá cũng nhanh, cậu ấy tính tình quá kém."
Dì Vương trầm mặc một hồi, nói: "Kỳ thật lúc trước Tiếu Dao rất......"
Nói một nửa bà liền cười, không tiếp tục nói tiếp, sợ Chu Hải Vinh nghe không vui. Chu Hải Vinh nhếch chân lên bắt chéo, nằm ở trên sô pha nói: "Dì không nói, cháu đều sắp đem cậu ta quên đi, cũng không biết cậu ấy gần đây thế nào, nghe nói cũng không đi Xuân Tô lộ đánh đàn, trường học cũng không thấy đi nữa. Cháu lần trước hỏi Tô Lâm một chút, Tô Lâm còn bực, nói cháu không buông được cậu ấy."
"Cậu đây là đã quên người ta rồi? Rõ ràng còn nhớ mà." Dì Vương nói, "Cậu nếu thật không bỏ xuống được, lại đi đem cậu ấy truy lại nha."
"Cháu với cậu ấy không có khả năng." Chu Hải Vinh nói, "Không đề cập tới nữa."
Hắn nói liền từ trên sô pha bò dậy, lên lầu đi ngủ.
Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, hắn kỳ thật càng ngày càng cảm thấy, Tiếu Dao yêu thầm anh cả mình, lúc trước khả năng cũng chỉ là lừa hắn.
Rốt cuộc kẻ lừa đảo kia, đã lừa gạt hắn nhiều như vậy, cơ hồ không có gì là thật sự.
Nếu có cơ hội, hắn thật muốn giáp mặt hỏi một chút Tiếu Dao, một mặt cho hắn nhìn thấy, rốt cuộc có bao nhiêu là thật sự.
Chu Hải Vinh nằm ở trên giường Tiếu Dao ngủ qua, nhìn Nam Giang ngoài cửa sổ sát đất, mưa rơi, tầm mắt không tốt, một mảnh hắc lung lung. Hắn móc di động ra, lại xem video Tiếu Dao đánh đàn, trong lòng oán hận, có chút phiền, liền đem điện thoại ném tới một bên.
Có lẽ hắn cũng nên đi theo anh cả đi làm làm công ích, nghe nói làm chuyện tốt sẽ làm nhân tâm sung sướng, hơn nữa tích công đức, chính mình cũng sẽ có hảo báo. Bọn họ làm phú thương cự thương, đặc biệt tin mấy cái này.
Tiếu Dao đột nhiên hắt xì, hơn nữa liền vài cái, hắt xì là làm trò ngay trước mặt Chu Hải Quyền, xong xuôi cậu có chút xấu hổ mà cười nói: "Cũng không biết là ai mắng tôi."
Chu Hải Quyền nói: "Hay là bị tôi lây bệnh."
Tiếu Dao lập tức nói: "Tôi đây buổi tối hôm nay đến cách anh xa một chút."
Bọn họ hiện giờ nhiều hơn một cái chăn, tổng cộng ba cái chăn, một người một cái, sau đó phía trên lại xài chung một cái, chính vừa đủ. Giường kỳ thật vốn dĩ đã rất lớn, ba người ngủ cũng được, Tiếu Dao dịch đến bên rìa, kéo kéo chăn nói: "Ngủ tiếp một ngày, ngày mai diễn xong là có thể trở về."
Trâu đoàn trưởng thời điểm hôm nay ăn cơm nói, diễn xuất chuyển đến giữa trưa, nói là buổi tối quá lạnh, cũng không tiện để quần chúng xa một chút lại đây xem. Tiếu Dao cảm thấy sớm đã nên sửa lại, tiệc tối lộ thiên, còn làm buổi tối, thật sự đông lạnh đến quá sức.
Chu Hải Quyền cười một chút, cầm quần áo tắm rửa liền đi vào toilet. Hai người bọn họ hiện tại xem như tương đối thân, Tiếu Dao liền nhịn không được nói: "Tôi thật sự rất bội phục anh, trời lạnh như vậy, anh còn kiên trì muốn tắm rửa."
"Không tắm, chỉ lau lau." Chu Hải Quyền nói.
"Vậy lạnh hơn a, cùng anh so, tôi thật sự sống rất tùy tiện. Anh không lạnh sao?"
"Tôi trước kia mùa đông còn bơi lội Nam Giang." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao tấm tắc ngợi khen, giơ ngón tay cái lên: "Tôi khẳng định không được, đến bên sông tôi phỏng chừng liền đông cứng."
Chu Hải Quyền liền cười, bởi vì Tiếu Dao còn chưa ngủ, anh lúc này là ở toilet cởi quần áo, đèn toilet rất sáng, thân hình cao lớn của anh chiếu vào trên cửa kính, bởi vì hình dáng không rõ ràng, càng có vẻ cao lớn hùng hồn, rõ ràng bản thân anh thoạt nhìn rất cân xứng đĩnh bạt, cởi quần áo, như thế nào trở nên cường tráng như vậy.
Cậu nằm trong ổ chăn, chà xát tay, cầm di động xem chút tin tức, chỉ chốc lát Chu Hải Quyền từ toilet ra tới, lại là bận rộn, chờ đến thời điểm Chu Hải Quyền lên giường, cậu đều sắp ngủ rồi.
Một sườn giường sụp xuống, cậu tươi cười hơi mang chút buồn ngủ, quay đầu nói: "Ngủ ngon."
Chu Hải Quyền cho rằng cậu ngủ rồi, nghe thấy cậu nói chuyện hơi sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Thật là tốt đẹp, đông đêm như vậy, bọn họ ngủ ở trên một cái giường chúc nhau ngủ ngon, giống các cặp vơ chồng bình thường trên thế gian. Tốt đẹp an như vậy, tuy không mang theo dục vọng, lại càng chọc Chu Hải Quyền tâm, thật hy vọng đêm dài dài lâu vô biên, anh có thể ở đông đêm rét lạnh như vậy, ôm cậu đi vào giấc ngủ.
- -----------------------------------------------------------------
ÔI WIKI BỊ GÌ THẾ CÁC BỒ