Bông đủ để mỗi người may một bộ đồ, thậm chí còn dư kha khá, Chung Quyên vừa xử lý bông vừa cảm thán với Trương Thiên:
“Đúng là xã hội mới tốt hơn nhiều, lúc trước thời của mẹ làm gì được mặc áo bông dày thế này, năm nay mọi người ai cũng có đồ mới để mặc rồi.”
“Bông còn tốt thế này, chỉ có điều hơi ẩm thôi.”
Chung Quyên không khỏi tấm tắc.
Trương Thiên gật đầu, bỗng nhớ đến các cô các dì chạy lên huyện thành để mua bông.
“Không biết mấy thím trong thôn có mua được bông không.”
“Đợi mai là biết, ai mua được rồi thì chắc chắn sẽ mang đi khoe.”
Chung Quyên nói với vẻ mặt chắc chắn.
Trương Thiên gật đầu đồng ý.
Hôm sau, nhiệt độ giảm mạnh, lúc Trương Thiên thức giấc phát hiện đêm qua trời mưa nhẹ, phiến đá trong sân có chút ẩm ướt, còn đọng một ít nước mưa ở một số khe hở.
Cô vươn vai, quyết định mặc thêm một lớp quần áo nữa rồi mới ra ngoài.
Trương Thiên vừa mới thay đồ xong, đi tới phòng bếp, lại thấy em trai Trương Hồng Binh phấn khởi chạy vào hô:
“Chị ơi, lên núi hái quả với em đi!”
Trương Thiên trợn mắt nhìn cu cậu, trời lạnh thế mà còn lên núi? Tính làm khó chị mày hả!
Cô quyết đoán từ chối.
“Không đi!”
“Tại sao?”
Trương Hồng Binh khó hiểu.
“Lạnh lắm!”
“Lát nữa là hết lạnh mà, bác Trương nói hôm nay sẽ có nắng!”
Trương Thiên không tin.
“Vậy đợi lúc nào có nắng hẵng đi tìm chị.”
Trời âm u thế này thì làm sao mà có nắng được.
Một tiếng sau.
Trương Thiên cầm chiếc giỏ nhỏ đứng dưới chân núi, toàn thân tỏa ra hơi thở sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Tại sao ánh nắng c.h.ế.t tiệt kia lại xuất hiện làm gì!
DTV
Cô chỉ muốn ở yên trong ổ chăn rồi đọc sách thôi!
“Chị, chị nhanh lên đi!”
Em trai nhảy nhót như husky đi trước dẫn đường, sức lực dồi dào khiến cô phải nghi ngờ suy đoán của bản thân.
“Tới ngay đây!”
Trương Thiên trả lời ỉu xìu, bắt kịp bước chân của cậu.
Sau cơn mưa, bầu không khí trên núi vô cùng lạnh lẽo và sảng khoái, Trương Thiên không khỏi hít một hơi thật sâu, oxy lành lạnh đi qua khí quản tiến vào phổi, dưới sự kích thích này, cơ thể vốn đang mệt mỏi đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.
Cô đi một đoạn, rất nhanh đã nhìn thấy nơi lần trước cô và nhóm Triệu Tùng bắt con heo rừng.
Sau đó Triệu Tùng đã mang heo rừng đi bán, Trương Thiên được chia hơn hai trăm xu, hiện đang được cất bên trong hộp bánh quy ở phòng cô.
Nếu không có việc gì, người lớn trong nhà sẽ vào phòng cô, đây là điều bà nội Vương Nhã Tĩnh đã dặn dò mọi người sau lần bị tich thu tài sản.
Lúc đầu mẹ Chung Quyên vẫn chưa quen lắm nhưng sau đó cũng không tuỳ tiện vào phòng Trương Thiên nữa.
Bây giờ đến thăm lại chốn xưa, cô không khỏi có chút xúc động.
Nhưng Trương Thiên còn chưa kịp cảm khái, đằng trước lại truyền đến tiếng em trai hô to gọi nhỏ.
“Chị! Chị! Ở đây có một cây lê rừng, trên cây có nhiều quả lắm!”
Trương Thiên rất tò mò về lê rừng, cô chưa bao giờ được ăn lê rừng cả.
“Tới liền!”
Lúc cô chạy đến xem thử thì em trai đã đu lên chạc cây rồi, tay kia đang cố gắng ngắt trái lê to mọc ở đầu cành.
Trương Thiên lập tức giật mình thon thót.
Cô cố gắng kiềm chế để mình không quát to, cắn răng dịu dàng nói:
“Trương Hồng Binh, em đi xuống trước đã.”
Trương Hồng Binh không hiểu lý do, trực giác nhạy bén của con thú nhỏ làm cậu cảm giác có gì đó là lạ nhưng chị cậu đã gọi cả họ lẫn tên mình, nếu cậu không xuống nhanh chắc chắn sẽ bị đánh.
Suy đoán của Trương Hồng Binh không hề sai, đúng là Trương Thiên rất muốn đánh cậu nhưng cô phải cố gắng kiềm chế bàn tay đang ngứa ngáy của mình, không để nó đánh lên cái đầu không được thông minh cho lắm kia.
“Nói chị nghe thử em vừa làm gì sai?”
Trương Thiên thở mạnh, cố gắng để trái tim đang đập thình thịch của mình trở về tần suất bình thường.