Trương Thiên vui mừng gật đầu, xem như cũng có chút ý thức an toàn.
Không uổng công to xác như vậy.
Trương Hồng Binh thấy chị mình gât đầu, lập tức thả lỏng, cười to nói:
“Thì có chị ở sau em mà, nếu không em cũng đâu dám leo lên cây một mình, chắc chắn sẽ kéo chị đi chung!”
Hóa ra là sợ mình té nên chị gái mới giận, cậu còn tưởng chuyện gì lớn, giật mình.
Trương Thiên: “…”
Cuối cùng Trương Thiên không kiềm chế được tay mình nữa, đánh Trương Hồng Binh vài cái.
Sau đó, Trương Thiên luôn theo sát đứa em trai không làm người khác yên tâm được này, đến khi cậu không làm mấy hành động nguy hiểm đó nữa thì mới thả cậu ra.
Trên núi tài nguyên dồi dào, trong đó nơi Trương Hồng Binh thường xuyên đến nhất là rừng hạt dẻ, ở đây có rất nhiều hạt dẻ.
Năm trước vật tư của đội sản xuất khan hiếm, ít khi được ăn no nên sẽ đến khu rừng này hái chút hạt dẻ về.
Trương Thiên tất thích ăn hạt dẻ nên định hái thêm nhiều chút mang về.
“Em đi phía đông, chị đi phía tây, không được leo lên chạc cây nữa, biết chưa?”
“Biết rồi ạ!”
Trương Thiên dặn dò xong, bèn đi về phía tây của rừng hạt dẻ.
Hạt dẻ rất nhiều, Trương Thiên định lột vỏ hạt dẻ ra rồi mang quả ở trong về.
Chưa được bao lâu thì bỗng nhiên nghe gần đó có tiếng nói chuyện, ngoài ra còn có tiếng sắt thép giòn tan.
Trương Thiên không định đứng lên chào hỏi, lên núi vào thời điểm này thông thường sẽ là người của đội sản xuất.
Bây giờ đang là lúc nông nhàn, hầu hết mọi người lên núi là vì tìm chút thổ sản vùng núi để mang về nhà, hoặc đưa tới hợp tác xã cung tiêu, hoặc gửi cho người thân ở trong thành phố.
Ngay lúc Trương Thiên đang vẩn vơ suy nghĩ, cách đó không xa truyền tới tiếng nói chuyện khiến cô lập tức hồi thần
“Ba nó à, chúng ta phải làm như thế thật sao? Chẳng may bị ba mẹ của thằng nhãi đó biết thì sao?”
Giọng nữ chứa đầy sự sầu lo.
Rất nhanh một giọng nam thô kệch hung hăng vang lên:
“Nếu bọn nó dám trở về, tôi sẽ đi báo với chính quyền nói bọn nó là gián điệp!”
“Chuyện này… Chuyện này không ổn lắm đâu, dù gì cũng là anh em với nhau.”
Người đàn ông bèn nhổ một ngụm nước miếng:
“Anh em cái mẹ gì? Rõ ràng cùng một cha một mẹ sinh ra, tại sao Triệu Hữu Phúc có thể kiếm được một đống tiền, tôi là anh trai nó mà chẳng kiếm được cái rắm gì!”
“Nó còn mặt dày nói tôi với nó là anh em ruột, bản thân thì làm ăn phát đạt, tiền vào như nước, vậy mà đâu hề thấy nó nghĩ tới người anh ruột này?”
Tiếng đàn ông chửi rủa càng ngày càng lớn, Trương Thiên vô thức quỳ rạp xuống đất cuộn người lại, cau mày định nghe kỹ hơn chút.
“Nhưng lúc trước bọn nó đã để lại cho thằng nhóc kia không ít tiền, lỡ như không thấy thằng nhóc kia đến Hồng Kông tìm mình, bọn nó dấy lên lòng nghi ngờ thì sao?”
Xem ra người phụ nữ vẫn hơi do dự.
Người đàn ông lại tức giận nói:
“Bà sợ cái gì, đó là chuyện của mấy chục năm sau rồi! Bọn nó làm gì biết thằng nhóc ở đâu, tôi nói con của bọn nó c.h.ế.t từ lâu rồi, lúc đó bọn nó làm gì được tôi? Tôi là anh ruột nó, chẳng nhẽ nó dám ra tay với tôi à?”
Người đàn ông dường như đã mất hết kiên nhẫn, tát người phụ nữ một cái rất mạnh.
“Bớt nói nhảm đi, đào nhanh lên, đào sâu vào, đống trang sức vàng bạc này chính là tiền vốn để sau này chúng ta phát tài đó!”
“Thằng nhóc kia bị nhốt trong phòng củi, mấy ngày rồi không ăn không uống, lỡ như c.h.ế.t đói…”
Người phụ nữ lo lắng hỏi.
DTV
“Tôi muốn nó c.h.ế.t đói đó! Chỉ có như thế mới không có ai biết chuyện ba nó đã để lại trang sức vàng bạc cho nó!”
“Bà nhớ rõ, mấy bữa nay chúng ta đến nhà người thân chơi, không ở nhà, thằng nhóc kia nghịch ngợm, nhân lúc chúng ta không để ý đã trốn vào trong phòng củi. Chúng ta không biết nó ở trong đó nên mới khoá cửa lại, thế nên nó có c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến chúng ta!”