Hạ Kiến Thành trông hơi xấu hổ, ánh mắt lóe lên một vài tia sáng:
“Chuyện đúng là như vậy, gia đình đồng chí đó rất khó khăn, nếu không quay lại làm việc thì cả nhà sẽ bị đói chết. Những người làm lãnh đạo như chú cũng rất khó xử.”
Nói xong chú ấy bèn cúi đầu uống nước, cũng không tiếp tục nhìn Trương Thiên.
Trương Thiên âm thầm trợn mắt, lão hồ ly này, cứ phải để mình chủ động xin từ chức!
“Cháu cũng vừa mới biết được tin này, để tránh cho chú Hạ và giám đốc Thạch khó xử, cháu định chủ động xin từ chức.”
Cô vừa dứt lời, Hạ Kiến Thành lập tức ngẩng đầu lên, đồng thời còn lên tiếng cam đoan.
“Bọn chú cũng biết làm như vậy là không công bằng đối với cháu. Ban đầu đã nói là làm ba tháng, nhưng hiện tại mới làm được một nửa, về lương sẽ bồi thường cho cháu một khoản nhất định. Cháu yên tâm, chuyện đã đồng ý với cháu lúc đầu, bọn chú nhất định sẽ làm đượ. Lúc đầu yêu cầu mỗi tháng giao bao nhiêu thức ăn gia súc thì về sau cũng cần bấy nhiêu, chỉ cần phía cháu không có vấn đề gì, trang trại của bọn chú nhất định sẽ thực hiện đúng theo hợp đồng!”
Trương Thiên cũng lo lắng về vấn đề này, nếu việc mua bán thức ăn gia súc giữa đại đội và trang trại bò sữa không có vấn đề gì, vậy cô cũng sẽ không gây bất cứ rắc rối gì cho mọi người.
“Vậy thì làm phiền chú Hạ ạ.”
Trương Thiên mỉm cười cảm ơn, đồng thời lấy ra năm mươi điếu thuốc.
“Đây là thức ăn gia súc cho hai tháng tới, cháu mang đến cho chú trước, tránh sau này không có thời gian đến.”
Chủ yếu là vì không nhất định sẽ gặp được chú ấy, tục ngữ nói ‘Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’*, chú đã lấy đồ của cháu, thì nhất định phải làm cho thật tốt, bảo đảm sẽ không làm mất việc kinh doanh thức ăn gia súc của đại đội. Đây mới là trọng điểm.
(Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Hạ Kiến Thành cũng mỉm cười, vui vẻ nhận thuốc rồi bỏ vào ngăn kéo bên cạnh.
“Cháu đừng vội rời đi, cứ hoàn thành xong công việc ngày hôm nay đã, sau đó kế toán sẽ tính thêm một ngày lương cho cháu.”
“Vâng, cảm ơn chú Hạ đã nhắc nhở.”
Trương Thiên làm xong ngày cuối cùng, trao đổi địa chỉ liên lạc với đồng nghiệp có mối quan hệ tốt, nhận tiền lương tháng trước và tháng này, sau đó tan làm trở về nhà.
Không màng đến sự bất mãn của đứa trẻ trong tay, chị ấy vội hỏi:
“Sao đột nhiên lại từ chức vậy? Có phải có người nào gây phiền phức cho em đúng không?”
Trương Thiên buồn cười ôm lấy Đông Đông, dỗ dành cậu bé, sau đó mới lên tiếng trả lời:
“Không có ai gây phiền phức cho em cả, là vị đồng chí mà em làm thay đã quay trở lại làm việc thôi.”
Cô kể cho chị dâu Hai nghe chuyện phiếm mà hôm nay cô nghe ngóng được, ăn dưa(*) là bản chất của con người, chị dâu Hai đã thành công bị Trương Thiên chuyển hướng sự chú ý.
(*) ăn dưa: hóng hớt, hóng drama
“Người phụ nữ nhà đó là đồ ngốc sao?!”
Mao Bình không thể tin được lại có người ngu ngốc như vậy.
“Cô ta lại đưa toàn bộ tiền trong nhà cho em trai ruột, để cậu ta có tiền kết hôn?!”
“Đúng vậy, thoạt nhìn giống như một kẻ chỉ biết đến em trai(*).”
(*) đây là một ngôn ngữ mạng, đề cập đến các cô con gái lớn trong một gia đình đông con. Thông thường, do hoàn cảnh của gia đình nên chỉ có thể lo lắng cho con trai đầy đủ còn con gái thì không.
Trương Thiên không khỏi cảm thán nói.
“Chỉ biết đến em trai?”
Mao Bình không khỏi gật đầu.
“Biệt danh này rất thích hợp, vừa nghe đã biết là có ý nghĩa gì.”
Trương Thiên cười ha ha, không cẩn thận nhắc đến những thuật ngữ mạng lúc trước.
“Vậy bây giờ em định làm gì? Hay là ở lại đây giúp chị chăm sóc con?”
DTV
Mao Bình lo lắng hỏi.
Trương Thiên lắc đầu.
“Ngày mai em định về nhà một chuyến, nói chuyện từ chức cho mọi người trong nhà. Chuyện sau này trước hết đừng vội, cứ từ từ rồi tính tiếp ạ.”