Mao Bình gật đầu, ôm lấy con trai đang ngủ say, sau đó cẩn thận đặt bé con lên trên giường.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thiên lên đường trở về đại đội Hồng Quang, thời tiết ngày càng lạnh, Trương Thiên đi bộ một quãng đường, cảm thấy toàn thân nóng lên.
Khi về đến nhà, trùng hợp lại gặp mẹ Chung Quyên đang ra ngoài cho gà ăn.
Chung Quyên đột nhiên nhìn thấy con gái, còn cho rằng mình bị ảo giác, dụi mắt vài lần, phát hiện con gái vẫn đứng ở nơi đó mỉm cười với mình.
“Nhóc Ba! Sao con đã về rồi?”
Bà ấy xông tới, ngạc nhiên hỏi.
Trương Thiên lấy chiếc phích nước nóng mà cô xách theo suốt chặng đường ra, nói:
“Con từ chức rồi ạ!”
Chung Quyên đang cầm phích nước nóng, còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe được tin tức chấn động này.
Bà ấy sửng sốt một lát, sau đó cười nói:
“Vậy thì về nhà thôi, cơm ở nhà ngon hơn nhiều.”
DTV
Sự ấm áp tràn ngập trong lòng, Trương Thiên như một con gà con theo sau mẹ vào nhà.
Trên bàn có hai chiếc bánh bột ngô, Trương Thiên trực tiếp cầm một cái ăn, đi cả chặng đường, cô thực sự có hơi đói.
“Con đừng ăn cái này! Nguội rồi!”
Chung Quyên giật lấy bánh bột ngô trong tay Trương Thiên, quay người ngồi sau bếp nhóm lửa.
“Mẹ nấu mì cho con ăn.”
Chẳng mấy chốc những người khác trong gia đình cũng hay tin, Trương Thiên đành phải giải thích lại một lần. trong lúc những người khác đang hào hứng tám chuyện thì cô ôm một bát mì lớn to bằng mặt, rất nhanh đã ăn hết sạch.
Sau khi no bụng, ông nội Trương Đại Ngưu vừa bóc vỏ đậu phộng vừa nói:
“Cháu làm việc ở trang trại bò sữa lâu như vậy, chắc chắn là đã biết cách chăm sóc gia súc. Cháu có muốn làm nhân viên chăn nuôi ở trại chăn nuôi của đội sản suất chúng ta không?”
Trương Thiên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Chắc đợi khi nào sang xuân thì cháu sẽ đi làm. Bây giờ trời lạnh lắm ạ.”
Công việc của nhân viên chăn nuôi rất nhiều, cô muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã.
“Mẹ cháu nói trước đây cháu đã g.i.ế.c một con heo rừng? Còn bán được hai trăm tệ?”
Trương Thiên ngồi ngay ngắn, bình tĩnh nói:
“Cháu bị buộc phải tự vệ, tiền bán heo rừng cháu cũng chưa tiêu một đồng nào.”
Nên không thể trách cháu! Là do con heo rừng kia muốn tấn công cháu trước!
Trong mắt Trương Đại Ngưu có ý cười, nhưng lại tức giận nói:
“Không phải muốn trách cháu. Tiền đó là cháu bán tài sản tập thể mới có được, nên phải giao một nửa cho công xã, một nửa còn lại coi như bồi thường.”
“Cám ơn ông nội!”
Trương Thiên vui mừng khôn xiết, lấy ra một trăm tệ từ trong ví đưa cho ông nội.
Tiền nong đã rõ ràng rồi, không sử dụng há chẳng phải vô cùng đáng tiếc sao?
Cô bèn nhích lại ngồi gần ba, cười hì hì nói:
“Ba ơi, con muốn dùng số tiền này để mua một chiếc xe đạp!”
Trương Vệ Quốc vốn muốn gật đầu đồng ý, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu:
“Không được, mua xe đạp cần phiếu, nhà chúng ta không có phiếu đó, không mua được.”
“Con có!”
Trương Thiên kiêu ngạo giơ tay, cô đã tốn rất nhiều công sức để sở hữu được những tấm phiếu này!
“Con lấy phiếu ở đâu ra vậy?”
Chung Quyên cau mày hỏi.
Trương Thiên đảo mắt, đổ hết cho con heo rừng.
“Lúc bán heo rừng, con đã đổi thêm được cả phiếu ạ!”
Trương Đại Ngưu cũng không định tìm hiểu sâu, chỉ cần không trộm không cướp, không vi phạm pháp luật, phản bội quốc gia thì cũng chẳng phải chuyện lớn gì, dù sao ông có thể đảm bảo cháu gái mình cũng không to gan đến mức đó.
Đã có tiền và phiếu, vậy thì mua một cái, như vậy lúc cần đi xa sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Vậy thì cứ mua thôi. Ngày mai dẫn ba cháu tới huyện thành để mua, đến lúc đó nhớ đóng dấu in nổi nhé.”
Lúc này mua một chiếc xe đạp cũng giống như đời sau mua một chiếc ô tô, cần có dấu in nổi mới có thể đi trên đường.