Quá trình mua xe đạp diễn ra rất suôn sẻ, trong tay Trương Thiên có một phiếu xe đạp, sau khi đến huyện thành đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Xe đạp trong cửa hàng bách hóa chỉ còn lại hai chiếc hiệu Flying Pigeon, vừa hay tương ứng với thương hiệu và loại được ghi trên phiếu xe đạp, tiêu tốn 120 tệ và một phiếu xe đạp.
Sau khi nhận xe phải đi xin giấy phép, đóng dấu in nổi,… Khi hoàn thành xong các bước này, chiếc xe đạp mới được cấp phép để đi ở trên đường.
Trương Thiên đã muốn mua một chiếc xe đạp từ lâu, nhưng khi thật sự mua được, cô lại không kích động như trong tưởng tượng.
Trái lại, ba cô lại thích chiếc xe đến mức không nỡ rời tay, đi được vài bước lại dùng khăn tay lau bụi trên xe, giống như chỉ hận không thể đặt chiếc xe lên lưng rồi khiêng đi.
Trên đường rời khỏi huyện thành, Trương Thiên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến nhà anh Hai ở hai ngày, tìm một nơi cất kỹ lô hàng của Triệu Tùng.
“Ba ơi, con định ở lại huyện thành hai ngày, ba về nhà trước đi ạ.”
Trương Thiên quay đầu lại nói với ba.
Trương Vệ Quốc liếc nhìn chiếc xe đạp, không nỡ nói:
“Vậy con đem chiếc xe đạp này đến chỗ anh Hai con đi, lúc trở về sẽ thuận tiện hơn chút.”
“Không cần đâu ạ.”
Trương Thiên bật cười lắc đầu, nói:
“Ba đạp xe về đi, đến lúc đó con bắt xe tuyến là được rồi.”
Trương Vệ Quốc đồng ý, vui mừng đạp xe đạp rời đi.
Muốn tìm được một nơi thích hợp để cất đồ không dễ, lúc này huyện thành quản lý rất chặt, mọi người đều không dám cho người khác thuê nhà của mình.
Trương Thiên tìm rất lâu mới tìm được một căn nhà ở gần ngoại thành.
Chủ nhà là một bà lão khoảng năm mươi tuổi, bà ấy có hai căn nhà, một căn ở gần ngoại thành, một căn ở trong huyện thành.
Bà lão thường sống ở trong huyện thành với con gái, Trương Thiên có thể thuê được nhà bà ấy hoàn toàn là nhờ may mắn.
Xung quanh căn nhà ở gần ngoại thành của bà lão có một mảnh đất phần trăm(*), bình thường được bà ấy trồng một số loại rau củ quả,…
(*) Đất phần trăm là tên gọi của loại đất trước kia do hợp tác xã trích tỷ lệ phần trăm (5%) quỹ đất hợp tác xã, hoặc các hộ dân sau khi đưa đất vào hợp tác xã thì được giữ lại 5% để tự chủ phát triển kinh tế như trồng rau, các loài hoa màu.
Lúc đó Trương Thiên tình cờ đang tìm một căn nhà cho thuê gần đó, vừa hay nhìn thấy bà lão đang thu hoạch rau, thế là thuận miệng hỏi một câu.
“Bà ơi, nhà này bà có cho thuê không ạ?”
Cô mỉm cười hỏi, thực ra cô cũng chẳng có chút hy vọng nào cả.
Tuy nhiên bà lão lại đột nhiên hỏi:
“Cháu định trả tiền thuê bao nhiêu một tháng?”
Cháu gái của bà ấy sắp đi lấy chồng, để của hồi môn có thể nhiều hơn một chút, bà ấy đã nghĩ tới chuyện bán căn nhà này, nhưng nơi này cách nội thành quá xa, không có ai muốn mua cả.
Nếu có người muốn thuê, ít nhất cũng có thể kiếm thêm ít tiền.
Trương Thiên không khỏi sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại:
DTV
“Cháu chỉ định thuê một tháng, tiền thuê là ba tệ ạ.”
“Một tháng hả?”
Bà lão hơi do dự, tính ra tiền thuê ba tệ một tháng cho căn nhà này quả thật là rất hời, nhưng đối phương chỉ thuê một tháng, bà ấy sợ cô gái trước mắt sẽ dùng căn nhà này để làm chuyện xấu.
“Bà có thể hỏi một chút… Cháu định làm gì với căn nhà này không?”
Bà lão không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Trương Thiên cũng hiểu nỗi lo lắng của bà ấy:
“Bà yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ không làm chuyện gì xấu đâu, cháu chỉ định cất chút đồ thôi ạ.”
“Thế à…”
Bà lão suy nghĩ một lúc, bình tĩnh lại, sau đó gật đầu nói: