Đối phương nhìn những vị khách không mời mà đến xuất hiện trong nhà mình, bèn kinh ngạc hỏi.
Chương Văn bước tới, mỉm cười nói:
“Họ là bạn của bạn anh, đường xá xa xôi đến đây để mua dê, nên anh muốn mời họ một bữa.”
Sau đó lại giới thiệu với mấy người Trương Thiên:
“Đây là vợ tôi, tên là Kỷ Đông, các cô cậu có thể gọi cô ấy là dì Đông.”
Thầy ấy đưa tay nhận lấy giỏ rau của vợ, tự giác lấy rau ra, bắt đầu nhặt.
“Thì ra là vậy.”
Kỷ Đông bừng tỉnh, mỉm cười mời mấy người ngồi xuống, còn bật radio cho họ nghe.
Trương Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương, thực sự không thể thốt ra một tiếng dì, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
“Em gọi chị là chị Đông được không ạ? Chứ em thực sự không thể thốt ra nổi từ dì ấy ạ.”
“Ha ha ha ha, đồng chí nhỏ này miệng ngọt thật đấy!”
Kỷ Đông không khỏi bật cười, khóe mắt lông mày đều hiện rõ sự vui mừng.
Đến giờ ăn, chỉ thấy Chương Văn lấy một chiếc ghế có tựa lưng ra, phủ đệm và thảm lên, sau đó mới vào trong phòng bế một bà cụ tóc tai bạc phơ đi ra.
Bà cụ trông rất hiền hòa, trên bàn ăn cứ không ngừng bảo mấy người họ gắp thêm đồ ăn, ăn được món ngon còn không ngừng khen ngợi con dâu Kỷ Đông, nhìn dáng vẻ tự nhiên của Kỷ Đông thì chắc chắn đây không phải là diễn.
Trương Thiên không khỏi cảm thán, tính tình của bà cụ này quả thực hiếm thấy, trong tình cảnh nửa thân dưới bị liệt nhưng bà ấy vẫn giữ được thái độ ung dung và tích cực như vậy, điều này thật sự rất đáng để kính phục.
Trương Quốc Khánh và Triệu Tùng bên cạnh cũng có suy nghĩ tương tự.
Ăn cơm xong, Kỷ Đông đi dọn dẹp nồi niêu xoong chảo, Chương Văn lại cõng mẹ xuống lầu, Triệu Tùng thì cầm theo chiếc ghế dựa, nhóm người cùng hàng xóm tắm nắng ở dưới lầu.
Vừa đi xuống, mấy người già ở lầu dưới lập tức nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
“Thúy Hương tới rồi!”
“Hôm nay ánh nắng rất đẹp, bà nên phơi nắng lâu một chút.”
“Được rồi, tôi nhất định sẽ phơi nắng lâu một chút.”
“Đây là mẫu hoa mới ra gần đây, bà có muốn làm hai đôi lót giày cho con trai không?”
Bà Thúy Hương ngồi trên ghế, đưa tay nhận lấy, nheo mắt nhìn, gật đầu.
“Cho tôi một cái đi. Con trai à, giúp mẹ mang giỏ tre trong phòng mẹ đến đây nhé.”
Chương Văn bất lực mỉm cười, giao bà cụ cho mấy người họ rồi lên lầu lấy đồ.
Trương Thiên ngồi trên chiếc ghế dài mà bác gái ở bên cạnh nhiệt tình nhường lại, nhìn bộ dáng vui vẻ của bà Thúy Hương ở giữa đám đông, trong lòng cô lập tức nảy ra một ý tưởng.
“Xe lăn ấy à?”
Chương Văn cười khổ, nói với Trương Thiên:
DTV
“Thật sự không thể mua được xe lăn. Nếu có thể mua được thì tôi đã mua từ lâu rồi.”
Xe lăn tuy cồng kềnh nhưng chí ít có thể giúp mẹ thầy ấy thoải mái đi dạo khắp nơi, ngắm nhìn phong cảnh của thành phố.
Tuy nhiên, thứ này chỉ có ở bệnh viện, gia đình bình thường muốn mua, quả thật còn khó hơn cả mua xe đạp.
Trương Thiên đúng là không nghĩ tới chuyện này, cô còn cho rằng thầy Chương Văn đã quên mất.
Nếu không thể mua được, liệu có thể tự làm một chiếc không?
“Tự làm một chiếc sao?”
Chương Văn sửng sốt.
“Nhưng, nhưng mà không có bản vẽ, tôi cũng không biết phải làm thế nào?”
Đôi mắt của Trương Thiên đột nhiên sáng lên.
“Em biết cách để làm ra một chiếc xe lăn, trước đây em đã từng nhìn thấy ở trong sách ạ!”
Ở cô nhi viện có một số đứa trẻ bị khuyết tật, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển, thế nên lúc trước cô đã từng nghiên cứu qua, từ đó tiết kiệm được rất nhiều chi phí sửa chữa.
“Em biết thật sao?!”
Trong mắt Chương Văn xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ.
Không đợi đối phương lên tiếng, Trương Thiên đã trực tiếp nói:
“Chúng ta hoàn toàn có thể làm ra một chiếc xe lăn cho mẹ của thầy ạ!”
Chương Văn sững người hai giây, sau đó xúc động nắm lấy tay Trương Thiên rối rít cảm ơn.