Để làm ra một chiếc xe lăn thì cần có ống thép, gỗ, ghế ngồi, hai bánh lớn và hai bánh nhỏ, xét về chi phí nếu những bộ phận có thể dùng gỗ để thay thế thì cứ việc dùng gỗ, chẳng may bị hỏng thì phải thay thế kịp thời.
Ngoài ra còn cần thợ nguội và thợ hàn hỗ trợ, phần này không cần Trương Thiên lo, khu nhà tập thể này có vài người thợ lành nghề, trong những người tắm nắng dưới tầng ngày hôm qua cũng có.
Vừa nghe là làm xe lăn để bà Thúy Hương có thể đi ra ngoài, đã có mấy người chủ động tới giúp đỡ, họ đứng tụm lại nhìn những bản vẽ mà Trương Thiên đã vẽ ra, mấy người đó thảo luận một hồi, quyết định phân công công việc cho từng người.
Mấy thứ khác đều đã được giải quyết, chỉ còn lại duy nhất phần bánh xe.
Bánh xe lăn có thể thay thế bằng bánh xe đạp, vốn tưởng đây là thứ dễ tìm nhất, nhưng cuối cùng lại là một vấn đề nan giải.
“Không tìm được sao ạ?”
Trương Thiên nhướng mày.
“Mọi người đã tìm ở trạm tái chế chưa ạ?”
Trương Quốc Khánh trợn mắt nhìn em họ mình.
“Em cho rằng mọi người là kẻ ngốc sao? Xe đạp hỏng thì nhờ người ta sửa lại là được, ai lại coi như rác vứt thẳng vào trạm tái chế chứ?”
Trương Thiên im lặng, cô đúng là đã bị tiểu thuyết niên đại mà bản thân đọc lúc trước lừa rồi, người ở thời đại này đã quen với việc tiết kiệm, xe đạp hỏng thì nhất định sẽ nhờ người sửa, nếu không sửa được thì cũng không có chuyện trực tiếp bán cho trạm tái chế.
“Dỡ chiếc xe đạp của tôi ra đi.”
Chương Văn kiên quyết nói.
“Không được!”
Tiếng bà cụ Thúy Hương từ chối truyền tới từ phòng bên cạnh.
“Chiếc xe đạp đó lúc trước phải tốn hơn 200 tệ mới mua được, dỡ nó ra thì sau này con đến trường bằng cách nào? Chẳng nhẽ con định đi bộ đến trường sao?!”
Trương Thiên im lặng gật đầu, chỉ trong khuôn viên trường thôi mà bọn họ đã đi mất gần một tiếng, nếu cộng thêm khoảng cách từ khu tập thể đến trường học, thời gian tiêu tốn cho việc đi lại thật sự là rất nhiều.
“Sau này con sẽ mua thêm một chiếc xe đạp khác, hiện giờ xe lăn quan trọng hơn.”
Chương Văn vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
“Mẹ không cho phép! Nếu con dỡ xe đạp của con ra thì mẹ sẽ không dùng chiếc xe lăn đó đâu!”
Đúng lúc tình cảnh rơi vào bế tắc, Triệu Tùng ở bên cạnh lập tức lên tiếng.
“Mua một chiếc xe đạp cũ, tháo ra làm xe lăn thì sao?”
Mọi người nhìn nhau.
“Ý kiến hay đấy!”
Trương Thiên cười lớn.
“Một chiếc xe đạp cũ chỉ có giá khoảng 40 tệ, không chỉ có thể dùng lốp xe mà các bộ phận khác của nó cũng có ích, sẽ tiết kiệm được một phần chi phí.”
“Đồ cũ thì phải tới đâu để mua nhỉ?”
Chương Văn do dự nói.
“Em và Quốc Khánh sẽ lo liệu việc này, mọi người làm các bộ phận khác trước đi.”
DTV
Triệu Tùng gật đầu với Trương Thiên, mang theo Trương Quốc Khánh ra ngoài.
Trương Thiên có chút lo lắng, chẳng lẽ họ định tới chợ đen sao?
Nhưng lại không thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hai người biến mất.
Muốn chế tạo ra một thứ thì khó nhất chính là lần đầu tiên, nhưng có Trương Thiên - một người thợ lành nghề ở đây thì mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, mấy người họ nhanh chóng bàn bạc xong kế hoạch và bắt tay vào thực hiện.
Đêm đó, Trương Thiên ở nhà khách đợi rất lâu, gần mười giờ, cuối cùng cũng đợi được hai người kia với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi trở về.
Cô đứng phắt dậy, thở ra một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Trở về là tốt rồi, hai người đã ăn gì chưa?”
Triệu Quốc Khánh ôm bụng nói:
“Ăn rồi, nhưng bây giờ nghe em nói, anh tự nhiên lại thấy đói bụng quá.”
Triệu Tùng ở một bên cũng âm thầm ôm bụng, cố gắng để nó không kêu lên thành tiếng.
Trương Thiên không khỏi nhếch khóe miệng.
“Nãy em có để lại một chút đồ ăn, hai người mau đi ăn đi.”