Nhìn Hổ Tử chạy đi tìm bạn bè, khóe miệng Trương Thiên không nhịn được mà nhếch lên.
Cô thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, thế nên mới không chút do dự mà cho chúng kẹo như vậy.
Trương Quốc Khánh đột nhiên duỗi tay ra đặt ở trước mặt Trương Thiên:
“Cho anh hai viên kẹo thỏ trắng nếm thử xem.”
Trương Thiên nhìn sang, sau đó cạn lời lấy ra hai viên kẹo đưa cho anh ấy, quay người rời đi, không thèm quan tâm đến anh họ đang vui vẻ ăn kẹo kia.
Ngày thứ hai họ vẫn không gặp được chủ nhiệm vận chuyển hàng hóa, mãi cho đến ngày thứ ba.
Vốn Trương Thiên nghĩ rằng chỉ có thể đợi xe của đội vận tải trống lịch, ai ngờ lúc này lại xuất hiện một bước ngoặt lớn.
Hôm đó, Trương Thiên vẫn như thường lệ, buổi sáng sau khi tỉnh dậy là lại chạy đến nhà ga.
Nhưng trước khi đến đó, cô không quên ghé qua tiệm cơm quốc doanh, mua mấy cái bánh quẩy cầm trên tay ăn.
“Em gái à, bánh quẩy này ngon quá, nếu sau này mỗi ngày đều có thể ăn được bánh quẩy thì tốt rồi!”
Trương Quốc Khánh cẩn thận ‘tận hưởng’ nửa cái bánh quẩy cuối cùng, trong miệng mơ hồ nói.
Trương Thiên cũng cảm thấy bánh quẩy này rất ngon, bên ngoài vàng giòn, nhưng không quá cứng làm tổn thương vòm họng, bên trong lại mềm ngọt, cắn một miếng, hương thơm đọng lại ở trong miệng, hậu vị ngọt ngào.
“Sau này chắc chắn có thể muốn ăn thì ăn, anh phải tin đất nước chúng ta, chưa đầy bốn mươi năm nữa, nhất định có thể sống một cuộc sống muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn mua gì thì mua nấy, muốn đi đâu thì đi nấy!”
Trên mặt Trương Quốc Khánh đầy vẻ ao ước:
“Vậy thì chẳng phải là thiên đường sao?!”
“Đừng nhắc đến hai chữ đó!”
Trương Thiên nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai, mới nhỏ giọng cảnh báo anh họ.
Trương Quốc Khánh cũng nhanh chóng phản ứng lại, vỗ nhẹ vào miệng hai lần.
“Xem cái miệng thối của anh này! Về sau sẽ không nhắc đến hai chữ đó nữa!”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã nhanh chóng đến trạm vận chuyển hàng hóa đường sắt.
Tòa nhà văn phòng hôm nay rất náo nhiệt, mọi người đều không còn sự lười biếng như những ngày trước, cả người tràn đầy năng lượng.
Quả nhiên, họ vừa chen vào, bèn thấy trước văn phòng của chủ nhiệm vận chuyển hàng hóa đã có một hàng dài người đang xếp hàng.
Thỉnh thoảng lại có vài người ngẩng cổ nhìn về phía cửa để nghe ngóng tình hình, đáng tiếc cửa đã bị đóng, đến tiếng nói chuyện của người bên trong cũng không nghe thấy.
Trương Thiên thành thật xếp ở cuối hàng, nhìn tiến độ này, sợ là phải đến buổi chiều mới đến lượt cô mất.
Sau khi chờ đợi gần hai tiếng đồng hồ, bụng của Trương Thiên bắt đầu kêu lên, những người đang xếp hàng ở đó cũng như vậy.
Nhưng hiện tại còn đang xếp hàng, mọi người sao dám tùy ý rời hàng để đi ăn chứ?
Thế là chuyện đi mua đồ ăn này đã rơi xuống người của Trương Quốc Khánh.
“Em muốn ăn gì? Anh chân dài đi nhanh hơn, chừng ba mươi phút sau anh sẽ về liền.”
Trương Quốc Khánh chủ động hỏi.
Trương Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
“Anh mua giúp em hai chiếc bánh bao, ăn bánh bao sẽ không để lại mùi ở trong miệng.”
“Được!”
Trương Quốc Khánh quay người định rời đi, nhưng một người cũng đang đứng xếp hàng ở bên cạnh đột nhiên tóm lấy tay của anh ấy.
“Vị đồng chí này, có thể làm phiền anh mua giúp tôi vài chiếc bánh bao được không?”
Trương Quốc Khánh thuận miệng đồng ý:
“Không thành vấn đề, anh muốn mua mấy chiếc?”
“Năm chiếc là được. Cảm ơn đồng chí. Để tôi đưa tiền và phiếu lương thực cho anh!”
Người đàn ông thấy đối phương đồng ý thì vui mừng không thôi, nhanh chóng lấy tiền và phiếu trong túi ra đưa cho Trương Quốc Khánh.
“Không cần cảm ơn, vì nhân dân phục vụ thôi!”
Sau đó, anh ấy đã nhận thêm hàng chục đơn hàng, nhưng là kiểu tiện đường, không hề lấy thêm một chút phí nào.
Trong lúc chờ đợi, phía sau có một nhóm trẻ con đi ngang qua, nhưng Trương Thiên cũng không để ý lắm.