Có thể chạy khắp nơi trong nhà ga này mà không bị mắng, phần lớn đều là con của lãnh đạo và công nhân ở đây, ở thời đại này chuyện như vậy rất bình thường.
Trương Thiên nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi, nếu môi trường thoải mái hơn một chút thì giây sau cô đã ngủ luôn rồi.
Lúc này, phía trước bỗng nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Ầm…”
“Mau tìm bác sĩ đi! Có đứa trẻ bị mắc dị vật ở trong cổ họng!”
Trương Thiên mở bừng mắt.
Sau đó có người đi tìm bác sĩ, có người thì vây quanh cửa, Trương Thiên cũng đi tới đó để xem xét tình hình.
Đợi nhìn rõ tình cảnh ở bên trong, con ngươi của cô đột nhiên co rút lại.
Đứa trẻ đó là Hổ Tử!
Hổ Tử hai tay ôm cổ, khuôn mặt đỏ bừng, miệng há to, muốn nôn mà không nôn ra được, cả người cuộn tròn ở trên mặt đất, hai chân đạp đá lung tung.
Tình hình rất nguy kịch!
“Sao bác sĩ còn chưa tới?!”
Trương Thiên nhìn sang, người nói là một người đàn ông trung niên mặc quần áo giống như lãnh đạo.
Lúc này ông ấy đang ôm lấy Hổ Tử, trán đổ đầy mồ hôi, môi hơi run, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi và hoảng loạn.
Đó chắc hẳn là ba của Hổ Tử, lại nghĩ đến việc văn phòng này thuộc quyền sở hữu của chủ nhiệm vận chuyển hàng hóa, vậy thì mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi.
Ông ấy chính là Dung Thường - chủ nhiệm vận chuyển hàng hóa.
“Bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ tới đây!”
DTV
Dung Thường xông ra ngoài cửa, đau xé ruột gan gọi to.
Ông ấy áp mặt mình lên khuôn mặt bụ bẫm của con trai, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Lúc này Dung Thường vô cùng hối hận, tại sao bản thân lại không trông chừng con trai kỹ hơn chứ?
Nếu như bản thân thỉnh thoảng nhìn qua một chút, không để con trai tự chơi một mình, thì bây giờ cũng không xảy ra cớ sự này!
Nhưng hối hận chính là điều vô dụng nhất ở trên đời.
Trương Thiên cũng lo vô cùng nôn nóng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bác sĩ đâu.
Tình trạng của Hổ Tử ngày càng trở nên cấp bách, môi cậu bé đã bắt đầu tím lại, nhưng bác sĩ vẫn chưa đến nên Trương Thiên không thể nhịn được nữa.
“Để cháu!”
Cô đứng dậy, xông đến bên cạnh Hổ Tử, trịnh trọng nói với ba của cậu bé là Dung Thường:
“Cháu biết cách cấp cứu, Hổ Tử không có nhiều thời gian để chờ bác sĩ đến nữa. Xin hãy để cháu thử xem!”
Nếu như không biết cách giải quyết, vậy thì cô sẽ đứng ở một bên nhìn.
Nhưng cô lại biết nên xử lý vấn đề này như thế nào, nguyên tắc và điểm mấu chốt đã khiến Trương Thiên không thể giữ thái độ bàng quan được nữa.
Đây không phải là thánh mẫu hay gì đó, đây chỉ là cách làm người, là lòng yêu thương trẻ em, hay cũng có thể nói là sự tôn trọng và khao khát đối với sự sống.
Nếu lúc này bác sĩ có mặt, cô sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ.
Dung Thường hơi do dự, thấy con trai càng ngày càng đau đớn, ông ấy lập tức đưa ra quyết định.
“Vạn sự đều nhờ cô!”
Ông ấy nhẹ nhàng buông con trai ra, nhìn nữ đồng chí nhanh chóng lao tới giúp đỡ ôm con trai lên.
Tâm trí của Trương Thiên hoàn toàn tập trung vào người của Hổ Tử.
Đối với trường hợp có dị vật mắc kẹt trong cổ họng dẫn tới ngạt thở, có thể áp dụng động tác Heimlich để tiến hành cấp cứu.
Trương Thiên đứng sau lưng Hổ Tử, vòng cánh tay qua trước eo Hổ Tử, sau đó một tay nắm thành nắm đấm, dùng ngón tay cái chống vào bụng cậu bé, một tay khác giữ c.h.ặ.t t.a.y kia, hai cánh tay đồng thời hướng lên tạo lực, ấn vào bụng Hổ Tử.
Một, hai, ba, bốn…
Theo số lần tăng lên, một hột táo ngay lập tức bay ra từ trong miệng Hổ Tử.
Thành công rồi!
Trương Thiên thở ra một hơi, sau đó mới chậm rãi nở một nụ cười thoải mái.
“Khụ khụ khụ!”
Hổ Tử ngạt thở hồi lâu, lúc này cuối cùng cũng hít thở được không khí, cả người như thể được tái sinh.
Dung Thường vội vàng ôm lấy con trai, dùng đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt đứa trẻ, tinh thần căng thẳng thời khắc này cuối cùng cũng thả lỏng.