Mọi người lo lắng chờ đợi xung quanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trương Thiên chống gối cong eo thở hổn hển, tất cả những người ở đó không nhịn được mà vỗ tay.
“Nữ đồng chí này giỏi quá!”
“Cô ấy đã cứu được một mạng người!”
DTV
“Nữ anh hùng!”
“Nói mới nhớ, bác sĩ đâu? Sao vẫn chưa thấy bác sĩ tới?”
Sau khi cứu được con trai, vẻ mặt thoải mái vui mừng của Dung Thường dần dần trầm xuống, ánh mắt thoáng chốc tối sầm, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
“Cảm ơn chị.”
Hổ Tử nhỏ giọng nói với Trương Thiên, giọng nói vốn dĩ giòn giã non nớt giờ đã trở nên khàn khàn như bị chà xát bằng giấy nhám.
“Em không cần cảm ơn chị, đây là chuyện chị nên làm, sau này ăn gì em nhất định phải ăn chậm nhai kỹ, như vậy mới tốt cho dạ dày.”
“Mấy ngày tới em chú ý không được ăn đồ quá cay, nên ăn thanh đạm, đồng thời hạn chế nói chuyện, đợi cổ họng lành hẳn rồi lại nói.”
Hổ Tử khẽ gật đầu, ngoan ngoãn cực kỳ.
Dung Thường cũng không biết Trương Thiên đã quen con trai mình từ trước, lúc này ông ấy thấy nữ đồng chí đã cứu con trai mình không chỉ nói chuyện nhẹ nhàng, còn an ủi, dặn dò đứa trẻ…
Trong mắt Dung Thường lập tức xuất hiện một tia cảm kích.
Lúc này, bác sĩ cuối cùng cũng tới.
“Bác sĩ đến rồi! Mau tránh đường!”
Người cán bộ vừa rồi đi gọi người đã dẫn theo một bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy tới.
Quần áo trên người bác sĩ vô cùng xộc xệch, tóc tai dựng ngược lên giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Đám người xung quanh không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.
“Bác sĩ này tới chậm quá!”
“Chờ ông ta chạy tới thì đứa trẻ cũng c.h.ế.t rồi!”
“Bây giờ vẫn đang trong thời gian đi làm mà, cũng không biết vừa rồi ông ta làm gì mà tóc tai lại rối bù như vậy!”
Lời này vừa nói ra, những người đang có mặt ở đó càng trở nên ồn ào hơn.
Trương Thiên nhìn vẻ mặt u ám của Dung Thường thì lập tức hiểu ra.
Vị bác sĩ này không làm việc đàng hoàng!
Quả nhiên.
Dung Thường liếc nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh như băng.
“Phòng y tế cách toà nhà văn phòng khoảng 200 mét, mà anh lại mất gần tám phút mới tới nơi.”
“Cho dù tôi có bỏ qua thời gian đi tới đi lui thì cũng còn dư lại sáu phút. Vậy rốt cuộc trong sáu phút này anh đã làm cái gì?”
Ông ấy lại giật giật cánh mũi, mặt mày càng thêm lạnh lùng.
“Hiện tại là 11 giờ 21 phút, đang trong thời gian làm việc mà trên người anh lại tỏa ra mùi rượu nồng nặc, đừng nói với tôi đây là cồn, toàn thân của anh đều thấm mùi rượu rồi!”
Bác sĩ đứng tại chỗ lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, đôi chân ở bên trong ống quần to rộng không ngừng run rẩy, miệng thì lắp ba lắp bắp, một câu cũng không nói ra được.
Vẫn là người đi gọi ông ta chủ động đứng ra nói:
“Lúc tôi đến đó, bác sĩ Tôn đang nằm ngủ trên giường bệnh, tôi kêu cả nửa ngày ông ta mới chịu tỉnh dậy. Sáu phút này chính là để gọi bác sĩ Tôn dậy và chờ ông ta thay quần áo!”
Người nọ nói xong còn không ngừng hít sâu, có thể thấy được là rất tức giận.
Dung Thường im lặng hai giây, cố đè nén cơn tức giận, lạnh lùng nói:
“Anh tạm thời không cần phải đi làm nữa, lý do là quá lơ là trong công việc, nhà ga sẽ gửi thông báo cho anh sau.”
Chân của bác sĩ Tôn mềm nhũn, hoàn toàn xụi lơ ở trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng và hoảng sợ.
Ông ta biết mình xong đời rồi!
Bác sĩ bị dẫn đi, lúc này người xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng khuyên bảo Dung Thường về nhà.
“Chủ nhiệm à, hôm nay anh cũng đừng bận tâm đến chuyện ở nhà ga nữa, cứ đưa đứa trẻ về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đã.”
“Hôm nay thằng bé đúng là chịu tội, cũng may có nữ đồng chí này ở đây!”
“Chúng tôi chờ thêm hai ngày nữa cũng không sao, nhưng đừng để đứa trẻ xảy ra chuyện.”