Trương Thiên nhìn về phía Trương Hồng Binh đang chột dạ, thì ra là do em trai làm!
Hy vọng sau này mọi người sẽ không chạy tới đây vào ban ngày, nếu không thì cô sẽ không thể nằm trên giường đất vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi được.
…
Thời gian trôi qua giống như thoi đưa, rất nhanh đã đến tháng ba năm 1969.
Sáng sớm hôm nay, Trương Đại Ngưu dắt theo con trai là Trương Vệ Quốc ngồi trên xe kéo của đại đội, đi đón vài thanh niên trí thức được điều tới đại đội Hồng Quang.
Chờ tới giữa trưa, cùng với tiếng máy kéo kêu ầm ầm, nữ chính của cuốn sách - Bạch Thiển Thiển đã tới đây.
“Các cô cậu sẽ ở bên này. Đây chính là nơi mà các thanh niên trí thức ở sau này.”
Trương Đại Ngưu đưa một hàng năm người tới khu sinh hoạt của trại chăn nuôi, chia cho bọn họ hai căn phòng lớn.
Lần này tổng cộng tiếp nhận năm thanh niên trí thức, hai nữ và ba nam.
Hai cô gái một người tên là Bạch Thiển Thiển, người còn lại tên Trịnh Nguyên Anh, vừa thấy là biết không thể làm việc, sau này chỉ có thể làm chút việc nhà nông nhẹ nhàng thoải mái.
Trong ba người nam, hai người Yến Hoa và Ngô Hướng Đảng đều là hai thanh niên tay trói gà không chặt, chỉ có Triệu Văn Bác trông khá khỏe khoắn, hẳn là có thể làm được chút việc nặng.
Khi đoàn người được máy kéo tiếp đón còn rất vui mừng, dù sao đại đội sở hữu một chiếc máy kéo lớn như thế, ắt hẳn hoàn cảnh cũng không tệ.
Không nghĩ tới vừa đến đã bị kéo tới chỗ này, bên cạnh còn có rất nhiều trại nuôi súc vật.
“Sau này chúng tôi sẽ ở chỗ này ấy hả?”
Trịnh Nguyên Anh lấy tay che cái mũi lại, khuôn mặt tỏ rõ sự ghét bỏ.
Trương Đại Ngưu bỏ điếu thuốc ở trên miệng xuống, chậm rì rì nói:
“Chất lượng nhà ở ở đây thật sự rất tốt, nếu cô cảm thấy không ở được, có thể bỏ tiền đi thuê nhà của các đội viên, hoặc là bỏ tiền nhờ mọi người xây một căn nhà mới cho cô.”
Ông cũng từng nghe qua một vài chuyện về các thanh niên trí thức ở các đại đội khác, thế nên cũng đã có sự chuẩn bị nhất định đối với những người được điều tới đại đội của mình.
“Các cậu vừa đến đại đội, trước tiên cứ nghỉ ngơi một ngày đã. Có yêu cầu gì thì cứ đến tìm con trai của tôi, cửa thôn của đại đội có một nhà cửa hàng đại lý, có gì muốn mua có thể đi tới đó nhìn xem.”
Trương Đại Ngưu vừa nói dứt câu, Trương Vệ Quốc cũng đã chuyển hết mọi thứ ở trên xe kéo xuống.
“Tôi muốn ở nhờ nhà của đại đội trưởng, tôi sẽ trả ba xu một tháng, không biết có được không?”
Vừa rồi khi ngồi trên xe, anh ta có nghe thấy người lái máy kéo nói buổi chiều sẽ tới nhà đại đội trưởng xem tivi.
DTV
Từ điểm này có thể nhìn ra nhà đối phương chắc chắn rất giàu có!
Bản thân chỉ cần bỏ ra một chút tiền để ở lại nhà đại đội trưởng, ngày thường không chỉ có thể sử dụng đồ trong nhà đại đội trưởng, quan trọng hơn hết là anh ta sẽ có tiếng nói trong những kẻ được đưa xuống nông thôn này.
Đáng tiếc, suy nghĩ của Ngô Hướng Đảng không thể thực hiện được.
“Không thể.”
Trương Đại Ngưu quyết đoán từ chối.
Ngô Hướng Đảng cứng đờ tại chỗ.
Không phải những người nhà quê này rất nghèo sao?
Anh ta đã trả ba xu một tháng, đối phương thế nhưng không hề động lòng một chút nào?
Trương Đại Ngưu đã sớm nhìn ra thanh niên tên Ngô Hướng Đảng này không quá thành thật, ông làm sao có thể để cho đối phương ở lại nhà mình được chứ.
Những người khác đều không nói gì, cầm lấy đồ vật chuẩn bị bỏ vào căn phòng mà mình sẽ phải ở trong mấy năm tới.
Lúc này, gian phòng cuối cùng phía đối diện phát ra tiếng “kẽo kẹt ——”.
Cửa được mở ra, bên trong có một người đàn ông với diện mạo anh tuấn, cử chỉ phóng khoáng đi ra - chính là Yến Vũ Hoa.