Mỗi lần Trương Thiên nhìn thấy anh ta thì đều không nhịn được mà cảm thán: Không hổ là nam chính của cả bộ truyện, cho dù có bị đưa xuống nông thôn để cải tạo, cuộc sống vô cùng túng thiếu nhưng vẫn có thể duy trì hình tượng tốt đến thế, đúng là quá giỏi!
Bạch Thiển Thiển sững sờ ở tại chỗ, hốc mắt dần trở nên mơ hồ.
Mà Trịnh Nguyên Anh đứng ở một bên đã tim đập thình thịch, gương mặt nhanh chóng nóng lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Người đàn ông anh tuấn như vậy mới xứng làm chồng của mình!
Trong lòng cô ta hơi rung động, đang muốn bước tới chào hỏi đối phương một chút, lại chợt cảm thấy bên cạnh có một cơn gió thổi qua.
Bạch Thiển Thiển dọc đường vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, cao ngạo, lúc này thế nhưng lại bước tới, ôm người đàn ông kia khóc!
Giây tiếp theo, một câu của đối phương làm cho cô ta hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“Thiển Thiển.”
Yến Vũ Hoa giật giật môi, giọng nói run rẩy, nói với vẻ không thể tin được:
“Sao em lại ở đây?”
Giây tiếp theo, anh ta như hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức trầm xuống:
“Em là thanh niên trí thức, em được điều xuống nông thôn!”
DTV
“Em ngốc c.h.ế.t đi được!”
Yến Vũ Hoa vốn là một người rất thông minh, trong giây lát đã đoán ra được, vị hôn thê kiêm bạn gái cũ đã cố ý xuống nông thôn để tìm mình.
“Bác trai bác gái có biết chuyện em xuống nông thôn không?”
Đáng tiếc Bạch Thiển Thiển cũng không hối hận, cô ta lau sạch nước mắt, vẻ mặt quật cường.
“Ba mẹ cũng không biết, là em lén báo danh để tới đây.”
Yến Vũ Hoa bất đắc dĩ đỡ trán, vỗ vỗ bả vai của Bạch Thiển Thiển, sau đó nhìn về phía Trương Đại Ngưu.
“Đại đội trưởng, tôi có thể mượn xe đạp của nhà ông một chút không? Tôi muốn tới công xã để gọi điện thoại.”
Thiển Thiển không nói một tiếng chạy tới nơi này, bác trai bác gái chắc chắn sẽ rất lo lắng, anh ta bắt buộc phải gọi một cuộc điện thoại qua đó để cho hai ông bà yên tâm.
Trương Đại Ngưu cũng đã nhìn ra, vị thanh niên trí thức tên Bạch Thiển Thiển này vì thằng nhóc Yến Vũ Hoa nên mới tới đây.
Ông bèn gật đầu nói:
“Không thành vấn đề, chút nữa cậu qua nhà hỏi nhóc Thiên một tiếng là được.”