Mẹ Bạch mỉm cười chào hỏi, bảo con gái bảo những vị khách này ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Thiên Thiến bỗng nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
“Đúng rồi, mẹ ơi, ba con đi đâu rồi ạ?”
Đổi là trước kia, giờ này đã ở nhà từ lâu.
“Ba con đi tìm anh trai con rồi, đừng để ý đến ông ấy, các con bận rộn cả buổi sáng, chắc rất mệt, cơm sắp xong rồi, ngồi xuống xem tivi một lát trước đi.”
Mấy người Trương Thiên đi đến chái nhà trái, nơi này được nhà họ Bạch sử dụng làm phòng khách.
“Mọi người xem tivi trước đi, tôi đi rửa chút trái cây.”
Bạch Thiển Thiển trở về nhà vui mừng như chim về tổ, quen cửa quen nẻo tìm được một túi hạt dưa đậu phộng đổ ra đĩa, lại rửa sạch một đĩa trái cây đặt sang một bên.
Trương Thiên không khách sáo, trực tiếp cầm một quả táo cắn.
Cô đã bận cả buổi sang, thực sự có chút đói.
Tiền Thắng Nam ở bên cạnh trông có vẻ bồn chồn, vẫn còn đau lòng số tiền lớn phải tiêu.
Trương Thiên buồn cười lắc đầu, không để ý cô ấy nữa, để cô tự điều chỉnh.
Một lúc sau, ba Bạch và anh cả Bạch về nhà.
Lại là cảnh tượng như cũ.
Tuy nhiên, ba Bạch rõ ràng là cuồng con gái, ông ấy đi vòng quanh con gái, thậm chí còn bóc từng hạt dưa, chất thành một ngọn núi nhỏ để cho con gái ăn một miếng hết.
Anh Bạch cùng trở về là một quân nhân, thấy ba xoay quanh em gái bèn quay người đi vào bếp giúp mẹ.
Không lâu sau, bữa trưa đã làm xong.
Trương Thiên hơi há miệng, hơi kinh ngạc nhìn bàn thức ăn.
DTV
Có cá, có thịt, có tôm, có rau, tổng cộng mười tám đĩa, trên bàn rất phong phú.
“Mau ngồi xuống ăn đi, trong bếp còn có cơm và canh, bác sẽ bưng lên ngay.”
Mấy người Trương Thiên ngồi vào bàn trong lời mời, đợi mọi người có mặt đầy đủ liền bắt đầu ăn.
Bàn ăn cũng không rỗi, tuy ăn không nói ngủ không nói, nhưng hai khoảng thời gian này thường mới là lúc mọi người có thể ngồi lại cùng nhau trò chuyện.
Bạch Thiển Thiển nói những chuyện thú vị của đại đội, thỉnh thoảng mấy người Trương Thiên nói thêm vào mấy câu, mấy người mẹ Bạch lại nói về những thay đổi diễn ra ở Thủ Đô trong những năm gần đây.
Ăn đến cuối, mẹ Bạch thở dài, cảm khái nói:
“Nếu lúc đầu nhà họ Yến không xảy ra chuyện thì bây giờ bác chắc đã ôm cháu nội rồi.”
Nói xong, ghét bỏ liếc nhìn đứa con trai cả của mình, nói:
“Không giống cái thằng này, sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa yêu đương, cũng không biết bác trước khi vào quan tài có thể ôm cháu trai cháu gái hay không.”
Anh cả Bạch cứng người hai giây, sau đó khôi phục trạng thái ban đầu, tiếp tục uống canh.
“Mẹ, anh trai con bây giờ cũng mới 27 tuổi, đâu có sắp 30 đâu.”
Bạch Thiển Thiển đỡ lời cho anh trai.
“Sau Tết là 30 rồi.”
Mẹ Bạch không hề khách sáo nói.
Trương Thiên không khỏi giương khóe miệng, gia đình này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng, thật thú vị.
Ăn cơm xong, mấy người họ ngồi trong phòng khách xem tivi và trò chuyện, nói được một lúc, mẹ Bạch đột nhiên mở miệng mời mấy người Trương Thiên đến sống trong nhà mình.
“Nhà chúng bác có rất nhiều phòng, chỉ chái nhà phải cũng có ba phòng, các cháu có thể ở đó, còn có thể tiết kiệm tiền làm chuyện khác.”
Mẹ Bạch thân thiết nói.
Trương Thiên cảm ơn lòng tốt của bà ấy.
“Vô cùng cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng mục đích lần này chúng cháu đến đây là mua máy móc, bên nhà khách thuận tiện hơn, gần xưởng máy móc hơn nên không thể chuyển đến đây được ạ.”
Mẹ Bạch cũng không nản lòng, tiếp tục nhiệt tình mời mấy người đến nhà họ Bạch tìm Bạch Thiển Thiển chơi.
Trương Thiên không từ chối lời mời này, đơn hàng đã đặt, vài ngày tới chỉ còn chờ đợi, không bằng nhân thời gian này ở Thủ Đô chơi, chụp ảnh làm kỷ niệm.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thiên dắt mấy người họ đến quảng trường xem lễ thượng cờ.