“Ông xem tôi mua nhiều đồ như vậy, lại bớt thêm 100 cho tôi được không?”
Dù sao cũng phải mua, không bằng mua cùng luôn.
Không ngờ bây giờ Thủ Đô cũng đã bắt đầu sản xuất máy đóng nút chai, quả là một bất ngờ sau này muốn mua thì không cần phải nhờ anh cả gửi qua bưu điện nữa.
Khương Thẩm nhìn dáng vẻ cười híp mắt của cô gái Trương Thiên này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Một lúc sau, ông ta bất lực gật đầu:
“Được.”
Giá cả này hiện tại vẫn có lãi, hơn nữa đối phương mua nhiều máy như vậy nên sau này nói không chừng sẽ mua những thứ khác.
Nếu có thể phát triển thành khách hàng lâu dài thì cũng không tính là quá lỗ.
Trương Thiên vui vẻ đi theo ký hợp đồng, đồng thời xác nhận đến lúc đó kỹ thuật viên lắp đặt sẽ đi cùng.
Máy dạng ống chỉ có thể tháo rời vận chuyển, sau khi đến nơi mới tiến hành lắp đặt, vì vậy còn cần có kỹ thuật viên đi cùng, đồng thời cũng cần đối phương dạy cách thao tác các máy này để đưa vào sản xuất.
Trương Thiên ký hợp đồng xong, trả tiền đặt cọc, lại đưa Trương Thiên đến phân xưởng, tìm chủ nhiệm phân xưởng để anh ta giúp chọn kỹ thuật viên.
Chủ nhiệm quay lại đám người hỏi vài người, trong đó có một người sau khi khi nhìn thấy Trương Thiên, đôi mắt lập tức sáng lên, giơ tay ra hiệu.
“Tôi đồng ý đi!”
Chủ nhiệm hơi kinh ngạc, lại xác nhận một lần nữa:
“Trầm Nhận, cậu xác định muốn đi sao? Lần này cần phải về nông thôn, không phải thành phố.”
Trầm Nhận nhận ra Trương Thiên, muốn xem nơi cô gái mình thích Bạch Thiển Thiển như thế nào, lúc này muốn đi xem một chút.
“Tôi chắc chắn.”
Anh ta kiên định nói.
Chủ nhiệm có chút hài lòng, cho rằng cậu thanh niên Trầm Nhận này tuy bình thường ít nói nhưng tinh thần làm việc rất cầu tiến.
“Vậy thì cậu đi.”
Sau đó bèn nói với Khương Thẩm ai sẽ đi cùng.
Trương Thiên cũng nhận ra Trầm Nhận.
Về vấn đề này, cô chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Bạch Thiển Thiển, hy vọng bông hoa đào này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của cô ta và Yến Vũ Hoa.
Đặt hàng xong, tiếp theo phải đợi một tuần mới có hàng.
Bạch Thiển Thiển mời mọi người đến nhà cô ta chơi, mẹ cô ta còn nấu rất nhiều món ăn.
Mấy người Trương Thiên vui vẻ đồng ý.
Cả nhóm ngồi xe tới nhà Bạch Thiển Thiển.
Đợi đến khi đến nơi, Trương Quốc Khánh kinh ngạc.
“Nhà cô lớn thế!”
Trước mặt là một tứ hợp viện.
Nhà Bạch Thiển Thiển là một căn tứ hợp viện có một lối vào, nhìn từ bên ngoài rất hiển hách, sau khi vào trong sẽ phát hiện trang trí rất đẹp, rường cột khắc rồng, một số cửa sổ còn được trang trí bằng Điền Loa(*).
(*) Này là gì tui cũng không biết
Thấy Trương Thiên nhìn những thứ này, Bạch Thiển Thiển khẽ mỉm cười.
“Căn nhà này được tổ tiên truyền lại, những căn nhà khác của nhà chúng tôi toàn bộ đều hiến cho nhà nước, chỉ còn lại căn này để nhà tôi ở, mẹ tôi nói, cái viện này là căn bình thường nhất trong tất cả các ngôi nhà.”
Nói xong, cô ta vui vẻ cao giọng gọi vào nhà:
“Ba mẹ, con về rồi!”
Một người phụ nữ từ phòng phụ bên cạnh lập tức lao ra, khuôn mặt trông rất giống Bạch Thiển Thiển, chắc chính là mẹ Bạch.
Bà ấy đeo tạp dề, trên tay cầm vá, vui vẻ ôm lấy con gái đang chạy về phía mình, trong mắt giấu không nổi vẻ đau lòng.
“Gầy rồi! Còn đen nữa!”
Bạch Thiển Thiển vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
DTV
“Mỗi lần con ra ngoài mẹ đều nói như vậy.”
Thời gian này cô ta xuống nông thôn tuy không ăn uống ngon như ở nhà, nhưng cân nặng không hề nhẹ đi mà còn tăng một chút.
Tiếc là, trong mắt các bậc cha mẹ, con cái cho dù là ra ngoài một ngày về cũng sẽ cảm thấy gầy đi rất nhiều.
Đợi hai người bình tĩnh lại một chút, nhìn về phía mấy người Trương Thiên.
Bạch Thiển Thiển giới thiệu với mẹ.
“Đây là bạn con Trương Thiên, nữ đồng chí bên cạnh cô ấy là kế toán Tiền Thắng Nam, nam đồng chí này là Trương Quốc Khánh, anh họ của Trương Thiên.”