“Còn có phải hòa đồng với bạn học, nhưng cũng không cần quá cố tình, chuyện kết bạn này vẫn phải xem mắt duyên, khi đi chơi ngoài trường học thì rủ bạn bè theo, nhiều người không dễ xảy ra chuyện, nên đi dạo đường lớn, không nên đi ngõ nhỏ hẻo lánh, không an toàn…”
Trương Thiên lôi kéo Bạch Thiển Thiển lẩm nhẩm lầm nhầm nói một đống, Yến Vũ Hoa ở một bên bất đắc dĩ nhìn, bên cạnh mấy người bạn thanh niên trí thức của Bạch Thiển Thiển thì nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Không nghĩ tới xưởng trưởng của xưởng sữa đại đội vậy mà lại là một người nói nhiều như thế!
“Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi.”
Bạch Thiển Thiển quơ quơ cánh tay của Trương Thiên, làm nũng nói.
“Ai.”
Không hiểu sao Trương Thiên có cảm giác buồn phiền, lúc này đi xa nhà cũng không phải là một chuyện dễ dàng, từ nhỏ Bạch Thiển Thiển đã sinh hoạt ở Thủ Đô, nơi đi xa nhất chính là tới đại đội Hồng Quang, hiện tại lại muốn đi về phía nam đến Ma Đô.
Ngẫm lại là đã thấy không yên tâm.
Mắt thấy lại tiếp thục kéo dài như thế sợ là muốn bỏ lỡ chuyến xe, Trương Thiên vội vàng đưa Bạch Thiển Thiển lên máy kéo, tiễn hai người đi.
Thạch Thúy Hương và mẹ chồng nhìn bóng dáng xe máy kéo dần dần biến mất, đột nhiên khóc thành tiếng.
Trương Thiên thở dài, yên lặng xoay người rời đi.
Hai người rời đi cũng không mang đến thay đổi gì cho đại đội, nhiều nhất chính là có thêm một ít đề tài câu chuyện mà thôi.
Tới thời gian tan học, hai em trai chạy về ăn cơm, trên bàn cơm nói đến chuyện học sinh trung học cơ sở được phát sữa đậu nành uống cho mọi người nghe.
Triệu Khoan chưa đã thèm l.i.ế.m liếm môi:
“Sữa đậu nành kia uống rất ngon, mùi vị không giống với sữa tươi trong nhà, ngọt ngào, rất thơm!”
Mỗi người có thể uống một ly, cái ly cũng là phát, mỗi người trong lớp học một ly, chỉ có thể dùng trong trường học.
Vừa lúc cậu bé học năm ba, còn có thể uống sữa đậu nành một năm nữa, chờ lên cấp ba thì sẽ không tới lượt cậu bé nữa.
Ánh mắt của Trương Hồng Binh ngồi bên cạnh vi diệu:
“Có ngon như vậy không?”
Cậu tỏ vẻ hoài nghi, sữa đậu nành có thể ngon bao nhiêu chứ? Còn không phải là sữa đậu nành thôi sao?
Điểm này thật là có chút khác biệt.
“Sữa đậu nành là nước đậu nành xay tinh khiết, trong sữa đậu nành do trường học phát không chỉ có sữa đậu nành mà còn bỏ thêm sữa tươi của đại đội chúng ta, vì tăng thêm vị ngọt còn bỏ thêm đường trắng vào.”
Trương Thiên gắp một đũa đồ ăn nhét vào bánh mì, vừa giải thích xong thì đã cắn một miếng.
Bánh bột ngô này thơm thật!
Ánh mắt của Trương Hồng Binh thay đổi, tròng mắt xoay hai vòng, nhích tới bên cạnh Triệu Khoan nhỏ giọng nói:
“Ngày mai em được phát sữa đậu nành thì lấy lại đây để anh nếm thử.”
Hai người đều đi học trong thành, Trương Hồng Binh học lớp 12, lúc trước trong nhà không yên lòng để một mình Triệu Khoan học cấp hai ở công xã đọc, cho nên chuyển cậu bé tới học cấp hai ở trường trung học cơ sở của Trương Hồng Binh.
DTV
Dưới sự chăm sóc của Trương Hồng Binh, Triệu Khoan đi học mấy năm, chưa từng gặp ai dám bắt nạt cậu bé, rốt cuộc thằng nhóc này có anh trai học cấp ba, anh trai cậu bé còn có một đám đàn em, ai dám bắt nạt cậu bé?
Năm xưa có mấy học sinh trung học lớn hơn Triệu Khoan hai tuổi chặn Triệu Khoan lại, tìm cậu bé lấy tiền tiêu vặt, dù sao thì mỗi ngày Triệu Khoan đi học đều mang theo một bình sữa tươi, vừa nhìn ;à biết trong nhà rất có tiền.
Chân trước Triệu Khoan bị lấy tiền tiêu vặt, sau lưng Trương Hồng Binh đã biết tin tức, mang theo một đám anh em trực tiếp chặn mấy tên côn đồ dám chặn em trai cậu kia trong ngõ nhỏ đánh một trận.
Từ đó về sau, không ai dám bắt nạt Triệu Khoan nữa.
Ngoại trừ bản thân Trương Hồng Binh.
Trương Thiên trợn mắt nhìn em trai thứ tư một cái, không tỏ ý kiến đối với loại hành vi này của cậu, dù sao cho dù cô nói thì thằng em trai Triệu Khoan này vẫn sẽ thò lại gần đưa đồ cho Trương Hồng Binh.