“Em trai của em làm phiền cô giáo chăm sóc, có chuyện gì thìu trực tiếp tới lớp 12(5) bên cạnh tìm em là được, em tên là Trương Hồng Binh.”
“Trương Hồng Binh.”
Giáo viên có hơi khó hiểu vì sao hai anh em này khác họ, nhưng cũng không có hỏi ra, chỉ là nhìn Trương Hồng Binh rời đi.
Cái ly đựng sữa đậu nành không tính quá lớn, một ly không đến nửa cân, vừa rồi Trương Hồng Binh uống một ngụm, lập tức vơi đi một nửa.
Triệu Khoan uống rất quý trọng.
Thấy cậu bé như vậy, giáo viên không nhịn được mềm lòng:
“Bạn học Triệu Khoan có muốn rót thêm một chút để uống không?”
Làm giáo viên, bọn họ có thể lãnh được nửa cân sữa đậu nành mang về, so với cho hai thằng con trời đánh kia của mình thì còn không bằng đưa sữa cho cho học sinh ngoan ngoãn này.
Triệu Khoan lắc đầu:
“Không cần, cảm ơn cô giáo, em đã uống nhiều rồi thì bạn học khác sẽ uống ít một ít, sẽ không công bằng đối với những người khác.”
Chị gái từng nói không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, nếu chỉ cho mình thêm một ly thì những bạn học khác cũng sẽ muốn thêm, cậu bé không muốn làm giáo viên khó xử.
Lão sư vui mừng cười, quyết định đối xử tốt với học sinh này hơn một chút, vừa lúc mình dạy toán học, cứ lén giảng đề thêm cho cậu bé đi.
Dưới sự mở rộng của bí thư, rất nhanh sữa đậu nành đã trải rộng khắp các trường học lớn trong thành, trở thành ký ức khắc sâu nhất trong thời thơ ấu của bọn học sinh.
Chờ bọn họ trưởng thành nhớ lại thời kỳ thơ ấu trường học phân phát sữa đậu nành thì vẫn cứ không nhịn được l.i.ế.m môi.
Sữa đậu nành là rất thơm!
Kế hoạch dinh dưỡng của dọc sinh tiến triển thuận lợi, chờ đến sau khi xưởng sữa Hồng Quang và trang trại bò sữa Quốc Doanh có thể cung cấp nhiều sữa tươi hơn thì xưởng sản xuất chế biến sữa cuối cùng có thể bắt đầu chế biến bột dinh dưỡng.
Sau khi bột dinh dưỡng chế biến xong thì sẽ được đưa đến các công xã và đại đội của huyện Thuần với giá thấp, chủ yếu cung cấp cho học sinh của trường học và trẻ sơ sinh không có sữa.
Đợi đến khi toàn bộ nhi đồng của huyện Thuần thực hiện không lo thiếu sữa thì thời gian đã trôi qua hai năm.
Lại đến một mùa nóng nhất trong năm, vụ thu hoạch lúa mì vừa kết thúc không lâu, người của đại đội đều ngồi trong nhà hóng mát, dưới sự dẫn dắt của Trương Thiên thì đã có không ít người trong đại đội làm ghế bập bênh, mua radio.
Khi không có việc gì thì nằm trên ghế, radio bên cạnh phát tin quảng bá, toàn thân dễ chịu thoải mái.