Năm trước nhà họ Trương tu sửa lại phòng ốc, lúc này đây nhà cửa trực tiếp xây gạch xanh lên đến đỉnh, phía trên là máy ngói, vừa khiêm tốn vừa khí phái.
Đại đội có không ít gia đình đều đi theo sửa chữa lại một lần nữa, một ít gia đình có nhiều sức lao động, kiếm tiền cũng nhiều, cho nên rất sẵn lòng tiêu tiền sửa nhà.
Lúc này người ta xây nhà với mục đích ở mấy chục hoặc trên trăm năm, nên họ sử dụng vật liệu rắn, đại đội Hồng Quang đã trở thành thôn giàu có nổi tiếng.
Trương Thiên đặt ghế bập bênh ngoài hành lang, radio đặt trên ghế bên cạnh, nằm trên đó bắt đầu lười biếng.
Năm nay toàn bộ kế hoạch sắp xếp của nhà xưởng tiến hành bình thường, chuyện trong xưởng cũng bị cô giao cho Triệu Tùng xử lý, bản thân thoáng cái đã rảnh rỗi.
Trong đầu nghĩ đến sắp xếp của sáu tháng cuối năm, Trương Thiên đắm chìm trong không khí ấm áp, mặt trời bên ngoài nóng rực, dưới mái hiên lại rất mát mẻ, trong phòng càng mát mẻ hơn.
Một cơn gió nhẹ thường thường thổi qua, ở trong hoàn cảnh như vậy, Trương Thiên càng ngày càng buồn ngủ, tư duy dần dần mơ hồ.
Ngay khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gào của đội viên.
“Đại đội trưởng! Đại đội trưởng! Chúng ta mất tiền rồi!”
Người tới là người lái máy kéo Trương Học, căm giận bất bình vọt tới hành lang, đổ chén nước trà uống xong mới khá hơn.
“Đại đội trưởng đâu.”
Anh ta cau mày hỏi.
DTV
Trương Thiên đóng radio, đứng lên từ ghế bập bênh.
“Dạ dày của ông nội không quá thoải mái, mới vừa uống thuốc, đang ngủ trưa.”
Thời trẻ Trương Đại Ngưu chịu quá nhiều cực khổ, khi thân thể khỏe mạnh thì vẫn còn ổn, hiện tại lớn tuổi những bệnh tật mà ông đã kìm nén lần lượt xuất hiện do lúc còn trẻ ỷ vào cơ thể khỏe mạnh.
Bệnh dạ dày chính là một trong số đó, hiện tại phải ăn cháo trắng, uống thuốc bắc mỗi ngày.
Thuốc bổ dạ dày có tác dụng an thần, cho nên mỗi khi uống thuốc vào giữa trưa thì Trương Đại Ngưu luôn lên giường ngủ trưa một hồi, rất khó gọi tỉnh.
Trương Thiên nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ, chỉ chỉ bản thân.
“Tìm tôi đây, vừa lúc tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm.”
Ngày tháng rảnh rỗi quá lâu rồi, thật là có hơi không thú vị.
Chỉ cần có một cái di động thì cô cũng không đến nỗi nhàm chán như thế.
Trương Học do dự một lát nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý.
“Vụ làm ăn cỏ khô của chúng ta đã mất.”
Vẻ mặt của anh ta đưa đám nói.
Trương Thiên im lặng hai giây, cạn lời nói:
“Cho nên vừa rồi anh nói mất tiền?”
Trương Học gật đầu.
“Tôi còn tưởng rằng chuyện gì đây? Chỉ như vậy.”
Trương Thiên ngồi trở lại ghế nằm một lần nữa.
Hứa Cường lãnh đạo mới của trang trại bò sữa là một quỷ keo kiệt thích chiếm món lợi nhỏ, Trương Thiên không giao tiếp nhiều với anh ta, nhưng mỗi lần thấy người này thì đều cảm thấy đau dạ dày.
Nếu không phải trước khi Diêu Cách Mệnh rời đi đã ký hợp đồng cỏ khô hai năm với Trương Thiên thì sợ là vụ làm ăn cỏ khô của đại đội Hồng Quang đã sớm mất rồi.
Đối phương kéo dài tới hiện tại mới hủy hợp đồng đã ra ngoài dự đoán của Trương Thiên.
Nhưng Trương Học không nghĩ như vậy.
“Tôi cũng đã kéo qua đó, vậy mà Hứa Cường giám đốc của trang trại bò sữa lại không mở cửa, anh ta chỉ đứng trong cửa nói cỏ khô của đại đội chúng ta đều là một vài thứ không tốt, dê bò ăn không tốt cho nên sau này không cần cỏ khô của chúng ta nữa.”
Trương Học rất tức giận, cánh mũi hơi nhếch, gân xanh trên cổ nhô lên như con rắn nhỏ giương nanh múa vuốt.