Tiệc cơ động diễn ra suốt ba ngày mới kết thúc, mọi người ăn no đến mức bước đi loạng choạng, miệng còn ợ hơi.
Trương Thiên cũng bị vây xem suốt ba ngày, cuối cùng nụ cười trên môi cô như gắn chặt vào mặt.
Trải qua việc tư vấn từ đồng đội, báo chí đưa tin, bị vây xem như khỉ, Trương Thiên thầm may mắn rằng thời điểm này chưa có truyền thông và nhà báo như thời hiện đại, chưa đạt đến mức độ điên cuồng như thế.
“Ôi, mẹ mệt c.h.ế.t đi được.”
Mẹ Chung ngồi trên ghế xoa lưng, Trương Thiên đặt bảng báo cáo xuống đi lại xoa bóp giúp mẹ.
Mẹ Chung nhìn con gái bằng ánh mắt yêu thương, vươn tay vén tóc mái của con gái ra sau tai.
“Bây giờ con đã thành công trong sự nghiệp, lại còn đậu thủ khoa tỉnh, sắp đi học đại học, đây thật là điều mà mẹ chưa từng nghĩ tới.”
Mẹ Chung cảm thán.
Trương Thiên mỉm cười:
“Vậy bây giờ mẹ có thể nghĩ nhiều hơn rồi, ví dụ như trở thành triệu phú hoặc tỷ phú, người giàu nhất nước này nọ.”
Nhà cô đã là triệu phú nhưng trở thành tỷ phú còn phải chờ.
Mẹ Chung lườm con gái, đẩy cô đi:
“Mẹ không quanh co với con nữa, con định khi nào giải quyết chuyện của con và Triệu Tùng? Thằng nhóc ấy cũng sắp ba mươi rồi, đàn ông cùng tuổi trong đại đội chúng ta, con cái đã học tiểu học cả rồi!”
Chỉ có con gái bà là không sốt ruột, góa phụ Tôn nhà họ Triệu thì lo đến mức tóc rụng từng nắm.
Kết hôn? Trương Thiên cảm thấy đầu óc mụ mị.
Ngay sau đó cô phản ứng lại, đầy đầu là những vạch đen.
Gì mà ba mươi tuổi? Người ta cùng tuổi với cô! Rõ ràng là hai mươi tám mà!
“Kết hôn à…”
Cô thở dài, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Cũng được, để con nói với anh ấy.”
“Thật hả.”
Mẹ Chung ngẩn ra, sau đó vui mừng quá đỗi:
“Quá tuyệt rồi! Mẹ nhất định sẽ tổ chức đám cưới thật hoành tráng cho con! Kết hôn linh đình! Đầy đủ ba mươi sáu chân, ba xoay một vang!”
Trương Thiên chép miệng, không muốn đả kích hào hứng của mẹ, cứ mặc kệ mẹ vui một lần đi.
Nếu đã quyết định kết hôn, cô kéo Triệu Tùng, người đang mơ màng đi đến cục dân chính làm giấy kết hôn.