Nhà có TV cũng có thể xem phim nhưng cảm giác ngồi trong rạp chiếu phim lại hoàn toàn khác.
Do đó trong thời tiết u ám này, Trương Thiên ngồi sau xe của Triệu Tùng đến rạp chiếu phim trong huyện.
Phía trước xe còn có bắp cải và củ cải đưa đến nhà anh hai, Trương Thiên dẫn đường, Triệu Tùng ôm, hai người đưa đồ đến nhà anh hai, thông báo thời gian tiệc cưới xong, cuối cùng cũng đến rạp chiếu phim vào sát giờ.
Nội dung phim rất cũ, là câu chuyện về cô gái mới lớn bị gia đình ép gả làm vợ lẽ cho địa chủ sáu mươi tuổi, cô không chấp nhận, giữa đường nhảy sông, bị dòng nước đưa đến làng khác rồi được nam chính cứu, sau đó yêu nhau và thành vợ chồng, là một bộ phim tình cảm rất điển hình.
Hai người xem rất chăm chú, diễn xuất và ánh mắt của diễn viên rất tốt, Trương Thiên hoàn toàn đắm chìm, xem xong mới đi vệ sinh.
“Đói không? Muốn ăn gì không.”
Triệu Tùng đội mũ cho Trương Thiên, vuốt tóc lưa thưa lộ ra của cô.
Trương Thiên ôm bụng, thật sự hơi đói.
“Vậy chúng ta đến tiệm ăn quốc doanh nhé? Ăn trưa xong, đi dạo một vòng cửa hàng rồi về.”
Trương Thiên đeo găng tay rồi nói với Triệu Tùng.
“Được.”
Lúc này, tuy có người liều lĩnh vào thành phố bán đồ nhưng không ai bán đồ ăn, hai người chỉ có thể đến tiệm ăn quốc doanh.
Chỉ có hai người nhưng lượng ăn của cả hai đều lớn, một mình Trương Thiên có thể ăn hai bát cơm chứ nói chi là Triệu Tùng.
Cuối cùng gọi ba món, một phần thịt kho tàu, một phần cải thảo xào miến, một phần trứng xào hẹ.
Đang ăn cơm, Trương Thiên ngẩng đầu gắp thức ăn thì liếc thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Vệ Đông.”
Trương Thiên nghi hoặc và ngạc nhiên nói.
Bóng người dừng lại một chút, quay đầu lại, khuôn mặt hơi có chút tang thương nhưng ánh mắt vẫn như xưa.
“Trương Thiên.”
Vệ Đông ngạc nhiên, giây tiếp theo mừng rỡ đi tới ngồi đối diện Trương Thiên.
“Đồng chí, làm phiền đưa phần cơm của tôi tới bàn này.”
DTV
Nói xong, anh nhìn Trương Thiên lần nữa, đồng thời tò mò nhìn Triệu Tùng bên cạnh.
Trương Thiên chú ý đến, chủ động giới thiệu:
“Đây là chồng tôi, Triệu Tùng, đây là bạn tôi, Vệ Đông.”
Cô đã nhắc đến trong thư trước đó, không cần giới thiệu chi tiết nữa.
Triệu Tùng bây giờ là người có giấy chứng nhận, trong lòng tự tin, đối với Vệ Đông cũng không còn ghen tỵ như trước, thẳng thắn nói:
“Chào cậu, rất vui được gặp cậu.”
“Anh đỗ vào trường đại học nào.”
Trương Thiên tò mò hỏi.
Vệ Đông nhìn vào đĩa thức ăn trên bàn, không khách sáo gắp một miếng thịt kho tàu, miệng mơ hồ nói:
“Nhân Đại, chính trị quốc tế, còn cô?”
“Tài chính Thanh Hoa, cách trường anh không xa.”
Trương Thiên tùy tiện nói.
Vệ Đông suy nghĩ một giây, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trương Thiên, mắt mở to, mặt đầy kinh ngạc.
“Cô thật sự đỗ vào trường tốt nhất của đất nước chúng ta?”
Trương Thiên hoàn toàn có thể hiểu được sự ngạc nhiên của đối phương, rốt cuộc ấn tượng của Vệ Đông về cô vẫn còn dừng lại ở mười năm trước.
Cô cười nhếch miệng, trêu chọc:
“Tôi cũng đã học hành nghiêm túc và tiến bộ, nếu không thì sao đọc được hiểu mấy đề mà cậu gửi về?”
Vệ Đông khép lại hàm dưới kinh ngạc, chậm rãi gật đầu:
“Cũng đúng ha.”
Nghĩ lại như thế, hình như có vẻ hợp lý.
“Đồ ăn của cậu!”
Nhân viên tiệm ăn khó chịu đặt thức ăn trước mặt Vệ Đông rồi quay đi.
“Còn cơm.”
Vệ Đông gọi với theo, cầm đũa điên cuồng nhét thức ăn vào miệng.
Trương Thiên đang nhai chậm lại vài giây, do dự nói:
“Cậu không ăn gì trên đường về sao?”
Không thì sao lại đói thế này?
Vệ Đông khó khăn nuốt chỗ thức ăn trong miệng, giải thích:
“Không ăn nổi, người bên cạnh chân thối quá, làm tôi buồn nôn, không biết mấy ngày chưa rửa nữa, tôi phải cố nhét vài cái bánh bao vào bụng mới trụ được.”
Nói rồi vẻ mặt anh ấy đầy đau khổ.
Trương Thiên và Triệu Tùng đều dành cho anh ấy ánh mắt cảm thông.