Bây giờ trường học không được trang hoàng lộng lẫy so với các thế hệ sau, nhưng những di sản nhân văn bên trong vẫn đủ để khiến mấy người không nhịn nổi mà há hốc mồm, tròn mắt nhìn.
“Có lẽ chị nên mua xe đạp, nếu không sau này sẽ không kịp đi học mất.”
Trương Thiên lẩm bẩm.
Với khoảng cách này, nếu đợi chạy từ ký túc xá tới khu giảng dạy thì chắc cũng gần đến giờ tan học.
“Vậy đợi lát nữa chúng ta đi dạo rồi mua luôn, em muốn mua xe hiệu gì.”
Triệu Tùng nói, sau còn tiện tay thắt chặt chiếc khăn quàng trên cổ vợ.
Trương Thiên ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy loại này cũng như nhau.
“Có gì thì mua nấy, nhưng tóm lại là đừng có xe địa hình, loại đấy rất khó đạp.”
Nếu có xe máy điện thì tốt rồi. Thời này có xe máy, nhưng tiếc là nó quá đắt đỏ, một chiếc cũng phải lên tới một vạn khối. Trương Thiên vẫn đủ khả năng mua, tuy nhiên cô thấy như vậy không đáng lắm.
“Được rồi, chúng ta cứ từ từ xem, thủ đô xa hoa thịnh vượng, có nhiều nơi bày bán đồ, luôn có món chúng ta thích.”
Triệu Tùng ôm cánh tay vợ, để Trương Thiên có thể yên tâm nhìn ngó xung quanh.
Họ tới khuôn viên trường lúc chín giờ sáng, mãi cho đến gần trưa mới đi dạo được một phần nhỏ khu vực bị cắt.
“Chị ơi, em đói.”
Trương Hồng Binh ôm bụng, nói một cách yếu ớt.
Trương Thiên ngẫm nghĩ một lúc, sau đó chỉ tay về một hướng:
“Hình như bên kia có căng tin, chúng ta đi thêm mấy bước nữa xem nơi đó có mở cửa không.”
Giờ vẫn đang là kỳ nghỉ đông, nhưng trường học vẫn có những sinh viên và giáo viên không về quê, căng tin vẫn sẽ luôn mở cửa để phục vụ nhu cầu của mấy người này.
Đúng như dự đoán, khi vừa bước vào căng tin, thứ chào đón bọn họ là mùi đồ ăn thơm nức mũi.
Người nào cũng cầm tiền và phiếu gạo theo, họ chọn mấy món ưa thích và cầm ra một bàn ăn gần đó.
“Chị, căng tin trường học của chị thật tuyệt vời quá.”
Trương Hồng Binh vừa ăn một miếng xong, hai mắt cậu sáng như sao:
“Mùi vị của miếng thịt viên này quá đỉnh!”
Mấy người đàn ông đều là những động vật ăn thịt, trên dĩa thức ăn của họ chỉ toàn món mặn. Trương Thiên gắp mấy món chay, đặt mấy món mặn sang dĩa của chồng.
“Nếu em thích thì cứ qua đây ăn, miễn là em chịu được việc chạy đi chạy lại giữa đường xá xa xôi.”