“Triệu Hữu Đức giỏi nhưng năm đó em trai cậu ta, Triệu Hữu Phúc còn giỏi. Chắc là học từ em trai nhỉ?”
Mẹ Bao Tử lắc đầu không đồng ý:
“Tôi thì nghĩ hai anh em này quan hệ bình thường, nếu không thì hồi đó đã không vì một cái rương đồ mà mặc kệ cháu trai c.h.ế.t đói.”
Đó là cháu ruột, lại còn là trẻ con mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ba Bao Tử lườm vợ, cáu kỉnh nói:
“Đó là rương đồ bình thường à? Đó là một rương vàng đấy!”
Nhưng nói đến đây thì ông ta lại tò mò, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không có ai, ông ta xích lại gần vợ thì thầm vào tai.
“Bà nghĩ xem, Triệu Hữu Đức lấy đâu ra nhiều hàng thế? Ban đầu là đồng hồ, sau đó là radio, kính râm, sao cậu ta lấy được những thứ đó? Tôi nghĩ, chắc cậu ta đã bán cái rương vàng kia đổi lấy hàng.”
Mẹ Bao Tử đếm tiền xong, dùng khăn tay cẩn thận gấp lại bỏ vào cái hộp nhỏ rồi khóa bằng khóa sắt, sau đó mới vỗ tay nhìn chồng.
“Những chuyện đó không liên quan đến nhà mình, mặc kệ cậu ta dùng gì đổi hàng, đến khi bị phát hiện và vào tù cũng không ảnh hưởng đến con mình, thằng ba chỉ làm công ngắn hạn thôi.”
Ba Bao Tử thấy vợ không theo ý mình nên ngồi lại chỗ cũ, hừ khẽ, hít mạnh một hơi thuốc rồi nhả ra làn khói trắng.
“Giá mà nhà mình cũng có vàng thì tốt rồi, làm lụng vất vả bao nhiêu năm, trong nhà mới có được hơn ba trăm, đợi thằng ba lấy vợ thì chỗ này cũng tiêu hết, có khi còn không đủ.”
Nhà đông con không tốt ở chỗ này, bốn cô con gái thì gả chồng phải có của hồi môn, ba cậu con trai lấy vợ phải có sính lễ, còn phải xây nhà mới làm phòng tân hôn.
Mỗi năm tiền vừa được chia đến tay, mới chớp mắt đã hết sạch.
Mẹ Bao Tử không để ý đến chồng lải nhải, sống với nhau mấy chục năm, bà ta đã quen rồi.
Khi hai vợ chồng thu dọn chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng đột nhiên bị đập “rầm rầm”, kèm theo đó là tiếng gọi phấn khích của con trai.
“Mẹ, ba, mau mở cửa, con có chuyện muốn bàn với ba mẹ!”
Mẹ Bao Tử vội xỏ giày, dời cái đòn gánh chặn cửa, mở cửa cho thằng ba Bao Tử vào.
Bao Tử vào cửa, ngồi xuống giường rót một bát nước ấm nhuận họng, uống cạn một hơi rồi mới đặt bát xuống và bàn chuyện với ba mẹ.
DTV
Mắt cậu ta đầy hưng phấn, phấn khích đến mức không kiềm chế được giọng nói:
“Ba, mẹ, anh Đức sắp có một lô hàng rất lớn, không chỉ có TV đen trắng mà còn có cả máy may, TV màu và tủ lạnh!”
Ba Bao Tử và mẹ Bao Tử run lên, vội hỏi:
“Con chắc chắn có những thứ đó không?”
Cái TV đen trắng nhà họ mới mua năm ngoái, cả tiền lẫn phiếu đều tốn hơn năm trăm, TV màu thì không dám nghĩ tới.
Triệu Hữu Đức mà lấy được TV màu! Còn có tủ lạnh nữa! Trời ơi, chỉ có nhà giàu mới mua nổi thôi!
Bao Tử gật đầu lia lịa, vì quá phấn khích mà mặt biến dạng dữ tợn:
“Anh Đức nói, đến lúc đó cho con đi bán TV màu, bán được một cái cho con năm mươi đồng! Nếu bán được hai mươi cái, anh ấy tặng con một cái TV màu luôn!”
Đó là TV màu đấy! Anh ta hò hét, múa may trong lòng.
Ba Bao Tử và mẹ Bao Tử hoàn toàn ngây ngẩn, đầu óc trống rỗng.
“Hơn nữa anh Đức còn nói với con.”
Bao Tử nói đến đây, không thể kiềm chế hơi thở gấp gáp, cổ và tai đỏ bừng:
“Anh ấy nhập hàng từ công xưởng ở phía Nam, một cái TV màu bốn trăm đồng, công xưởng còn lo chuyện vận chuyển cho anh ấy, anh ấy bán lại một cái tám trăm, lời gấp đôi!”
“Nếu anh ấy có nhiều vốn hơn, hoặc có người góp vốn làm cùng anh ấy thì một ngày có thể dễ dàng kiếm được cả nghìn đồng!”
Anh ta giúp bán hàng, dù một ngày bán được mười cái cũng không kiếm được một nghìn đồng.
Nhưng dạo này anh ta luôn theo anh Đức, tận mắt chứng kiến anh ta kiếm tiền dễ dàng thế nào. Chỉ cần ngồi đó, bày hàng ra là có biết bao nhiêu người tranh nhau mua.