Trương Thiên đoán những xưởng sữa bên phía Đông Bắc kia cũng gặp vấn đề tương tự nên đã cố ý gọi điện thoại tới nói biện pháp với Giản Thuý Hoa, đối phương nhanh chóng đưa vào áp dụng.
Đợi đến khi ký xong hợp đồng sử dụng tên thương hiệu, sữa bột tồn kho trong xưởng của Trương Thiên được vận chuyển đến các nơi nhanh chóng, thu hồi được một khoản tiền lớn và số lượng đơn đặt hàng được xuất ra trong tháng này đã vượt mức cao điểm nhất trước đó.
Nhưng không lâu sau, doanh số bán hàng lại được hạ xuống ở mức độ nhất định.
Sự việc lần này cũng giáng cho Trương Thiên một đòn cảnh cáo, cô không biết tình trạng kiểu này sẽ tiếp diễn thêm bao nhiêu lần nữa. Nếu các chính sách hạn chế khác được áp dụng, cô thật sự không biết xưởng sữa có thể tồn tại được hay không.
Cô cần phải tìm một lối thoát khác, không thể bỏ hết trứng gà vào một cái rổ.
Ở thời điểm hiện tại, thị trường sữa trong nước rất lớn, ở bản địa thì còn tốt, nhưng ở những thành phố khác, với khả năng của xưởng sữa Hồng Quang thì không thể bóp c.h.ế.t những xí nghiệp địa phương có thương hiệu lâu đời. Nàng đến mặt khác tìm kiếm đường ra, trứng gà không thể đều đặt ở một cái trong rổ.
DTV
Trương Thiên từng nghĩ đến việc sản xuất sữa ở nhiệt độ bình thường, nhưng giá cả máy móc lại khá đắt đỏ. Một cái máy chiết rót vô trùng Tetra Pak có giá lên đến bốn mươi bảy vạn đôla, tương đương hơn một trăm vạn nhân dân tệ.
Ngoài ra còn cả giấy đóng gói hàng…v…v… Bây giờ trong nước không còn cách nào khác là phải nhập khẩu, như vậy sẽ mất thêm một khoản tiền khổng lồ nữa.
Các xưởng sữa khó mà bỏ ra một khoản chi phí khổng lồ như vậy, sản phẩm vận chuyển đến các thành phố khác cũng rất khó để dân bản xứ chịu tiếp nhận. Chỉ sợ đến lúc đó doanh thu còn không đủ tiền vốn, không có lời bằng sữa bột.
Vậy nên sữa nước ở nhiệt độ bình thường hiện không phù hợp với xưởng sữa Hồng Quang.
Thị trường sữa bột vẫn ổn, có thể miễn cưỡng ổn định trong lĩnh vực này. Nhưng sau này, khi sản lượng sữa tăng lên, việc sản xuất sữa bột chắc chắn sẽ gặp khó khăn.
Trương Thiên ngẫm nghĩ, chuẩn bị bắt tay vào những đường đua khác.
Sữa có thể được sử dụng để chế biến rất nhiều sản phẩm, ngoài trạng thái nguyên bản của nó, mình có thể chế biến thành mỡ bò, váng sữa, phô mai, sữa đặc, sữa chua, bơ, gia vị sữa, kem…
Giờ đã mở cửa biên giới, có thể kinh doanh buôn bán với các khu vực ngoài đất liền.
Nơi gần nhất mà cô nghĩ đến trước mắt là đảo Hồng Kông.
Đảo Hồng Kông chịu ảnh hưởng lớn từ nước Anh nên chế độ ăn uống của họ theo thiên hướng phương Tây hơn, thích ăn những loại sản phẩm có váng sữa phô mai.
Chưa kể tài nguyên đất đai bên đó là hữu hạn, hầu hết nguồn cung đều phụ thuộc vào việc nhập khẩu, thậm chí còn không có thuế nhập khẩu.
Đảo Hồng Kông vốn nằm sát đất liền. Hiện tại thì thị trường trong nước vẫn chưa có xưởng chuyên sản xuất váng sữa, sữa đặc, phô mai. Nếu xưởng sữa Hồng Quang có thể khởi nghiệp theo hướng này thì có thể nói sẽ húp trọn cả cái bánh ngọt.
Trương Thiên suy tính cẩn trọng, cô tìm Triệu Tùng và chủ nhiệm bộ phận sản xuất – Trương Tiểu Mai để thương lượng.
“Mỡ bò với váng sữa, phô mai ư?” Trương Tiểu Mai có vẻ hơi do dự.
Mà Triệu Tùng thì lại rất hiểu suy nghĩ của Trương Thiên.
“Em sợ mấy chuyện tương tự thế này sẽ xảy ra lần nữa?” Anh hỏi.
Trương Thiên gật đầu:
“Lần này chúng ta bị cấm nhập hàng vào thành phố bán, nếu lỡ lần sau bị cấm sản xuất sữa bột thì e là xưởng của chúng ta sẽ không đủ chi phí để trả tiền lương.”
Cô không muốn nói những chuyện giật gân, nhưng cô là người lãnh đạo xưởng, gánh vác miếng cơm manh áo của hàng ngàn hàng vạn người, vậy nên cô cần phải tính toán cho tương lai.
Trương Tiểu Mai như bừng tỉnh, ảo não về thái độ do dự ban nãy của mình.