“Công nông chúng ta đều là người một nhà mà, chỉ cần cô nói thời gian, tôi chắc chắn sẽ nấu cho cô một bàn tiệc thật hoành tráng!”
Trương Thiên vui vẻ đến mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, trực tiếp lấy hai bình rượu còn lại đưa cho đầu bếp Chu.
“Vậy thì làm phiền ông rồi!”
“Trưa ngày mốt anh Cả của tôi sẽ tổ chức tiệc cưới, nhưng chắc sẽ phải chuẩn bị từ ngày mai luôn.”
Khóe miệng của đầu bếp Chu sắp giương đến tận lỗ tai rồi, ông ấy cẩn thận đặt mấy bình rượu vào trong lòng, đồng thời ngoài miệng cũng không quên cam đoan với Trương Thiên.
“Cô yên tâm, ngày mai tôi sẽ kêu học trò của tôi đến hỗ trợ, sáng sớm ngày mốt sẽ xuất phát đi nấu tiệc, cô xem như vậy có được không!”
Rượu ngon như thế, uống tiết kiệm một chút, ít nhất có thể uống được một tháng!
“Vậy thì cảm ơn đầu bếp Chu, nếu như ông uống thấy ngon thì tôi lại nghĩ cách mang thêm mấy bình đến đây cho ông, chỉ là… những bình đó lại không thể tặng không được.”
Cô nhìn đầu bếp Chu với ánh mắt có chút xin lỗi.
Tặng ba bình đã là hết sức, nếu tặng nữa thì cũng không nhất định là chuyện tốt.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của đầu bếp Chu nhìn Trương Thiên như là đang nhìn Bồ Tát sống.
“Có thể tìm được rượu ngon đã là chuyện tốt lắm rồi, sao có thể để cô tặng không được? Đồng chí nhỏ à, chỉ cần cô có thể tìm được rượu ngon, cho dù giá là bao nhiêu, tôi đều sẽ mua hết!”
Ông ấy không phải lo lắng về vấn đề ăn mặc, chỉ thiếu chút rượu này, thứ có thể mua được bằng tiền thì đều không phải thứ gì to tát!
Trương Thiên lập tức đồng ý.
“Không thành vấn đề!”
Đầu óc đầu bếp Chu đã hoàn toàn đặt ở trên mấy bình rượu ở trong ngực, nếu không phải còn đang trong thời gian làm việc, ông ấy đã đi làm mấy món nhắm kèm với rượu rồi.
Nhưng trước khi tan làm, đầu bếp Chu còn phải nấu món móng heo hầm rượu trắng cho Trương Thiên.
Nếu không phải nhờ món này, chắc có lẽ ông ấy cũng không có duyên với mấy bình rượu ngon kia rồi.
Sau khi chào tạm biệt đầu bếp Chu, Trương Thiên nhìn số t.h.u.ố.c lá còn lại ở trong giỏ, nếu đã lấy ra rồi, vậy thì chẳng thà đi tới chợ đen một chuyến.
Lần này cô muốn đổi phiếu, trong tay cô có hơn trăm tệ, nhưng phiếu thì lại rất ít, đặc biệt là phiếu công nghiệp.
Hạ quyết tâm, tiếp theo là hóa trang một chút, khi cô biến thành dáng vẻ như lần trước thì lúc này đã là năm giờ chiều.
Trương Thiên chia t.h.u.ố.c lá ra thành mười điếu một bó, tổng cộng là mười bó, mỗi bó giá 2 xu, ngoài ra còn để hai chai rượu trắng, loại Lão Bạch Can thông dụng nhất, cùng với hai túi lá trà và mười miếng xà phòng.
Đi qua một con ngõ quen thuộc, vẫn là khung cảnh cũ, có lẽ là do gần đây số lần bắt người khá nhiều, người ở đầu ngõ sau khi hỏi kỹ càng mới cho cô vào.
Cô tìm một góc ngồi xổm xuống rồi đợi người tới mua.
Đồ hôm nay mang đến đều là hàng cứng, người có hứng thú với nó nhiều, chưa đầy hai phút đã có người đến hỏi giá.
Một người đàn ông trung niên đội chiếc mũ đen cũ ngồi xổm trước sạp hàng của Trương Thiên, cầm túi trà lên, nhếch mép cười với Trương Thiên.
“Có thể mở ra ngửi mùi không?”
Trương Thiên lắc đầu, lấy túi trà về, thấy người đàn ông có chút thất vọng, lại từ trong giỏ lấy ra một cuốn vở bài tập, xé một trang ra, sau đó dùng thìa trúc múc một thìa nhỏ lá trà từ trong túi ra đổ lên trang giấy.
“Không phải trà quá ngon, chỉ là trà hoa nhài bình thường thôi, anh có thể xem chất lượng rồi cân nhắc nên mua hay không.”
Người đàn ông cẩn thận nhận lấy, đầu tiên là lại gần ngửi, sau đó dùng tay lấy một lá trà cho vào miệng, cẩn thận nếm thử rồi gật đầu.
“Tôi mua, giá cả thế nào?”
DTV
“Hai đồng một túi, hoặc đổi một phiếu công nghiệp.”
Người đàn ông dứt khoát lấy ra hai phiếu công nghiệp đưa cho Trương Thiên, rồi đưa tay lấy đi hai túi trà.