Uống xong ba ly rượu, anh cảm thấy chưa đã thèm nhìn ba chai rượu trước sạp hàng của Trương Thiên, hận không thể chiếm lấy làm của riêng.
Sao tất cả những người hôm nay gặp đều là sâu rượu vậy? Không chỉ đầu bếp Chu, mà anh chàng đẹp trai Triệu Tùng này cũng vậy.
Trong lòng Trương Thiên có chút cạn lời.
Cô cũng nhìn thấy mong muốn của anh, trực tiếp ra giá.
“Bảy tệ một chai, hoặc đổi bằng phiếu công nghiệp cũng được.”
Thực ra cô muốn phiếu công nghiệp hơn, góp đủ 12 phiếu công nghiệp là đủ để mua xe đạp rồi.
Triệu Tùng suy nghĩ một lát, sau đó mới nói:
“Tôi đưa năm phiếu công nghiệp và mười một tệ, thế nào?”
“Được.”
Trương Thiên vô cùng vui vẻ, cộng thêm hai phiếu trước đó, trong tay cô hiện có tổng cộng bảy phiếu công nghiệp, thêm năm phiếu nữa là cô có thể đi xem xe đạp rồi!
Hai người một tay giao tiền, một tay giao hàng, sau khi Trương Thiên cẩn thận kiểm tra xong, bèn vui vẻ nhét phiếu và tiền vào trong lòng, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà anh Hai ăn cơm rồi về nhà.
“Đợi đã!”
Triệu Tùng đưa tay ra ngăn Trương Thiên lại.
“Có chuyện gì sao?”
Trương Thiên hỏi với vẻ khó hiểu.
“Cô có muốn thử hợp tác với tôi không?”
Trương Thiên hơi cong khóe miệng, nói:
“Anh nói thử xem.”
“Cô trực tiếp cung cấp hàng cho tôi, tôi giúp cô bán, cô vừa có thể tránh được nguy hiểm đến chợ đen vừa không phải lo lắng về việc kiếm được ít tiền, tiền kiếm được chúng ta chia 1: 9, cô thấy thế nào?”
Trương Thiên có chút động lòng, cô thực sự không muốn đến chợ đen để giao dịch, có lẽ là do tư tưởng muốn làm một công dân tốt trong lòng quấy phá.
“Nhưng tôi không thể đảm bảo rằng sau khi lấy đồ, anh sẽ đưa cho tôi đủ số tiền đã bán, nhỡ may anh giấu một phần hoặc không đưa cho tôi, vậy tôi có thể làm gì được đây?”
Triệu Tùng cũng hiểu được, không ai có thể tin tưởng hoàn toàn vào một người xa lạ, thế nên anh đã đưa ra một kế hoạch khác.
“Vậy hay là như thư thế này đi, khi chúng ta giao hàng sẽ đưa một nửa coi như là tiền cọc theo giá thị trường, nửa còn lại đợi sau khi bán hết sẽ chia phần, cô thấy như vậy có được không?”