Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Chương 7: Bỏ thằng cha đó đi



Sau khi tan học, Sayuki bị Ayumi bắt ép cùng đi về... nhỏ nhằn quá nên cô cũng đồng ý đi chung... mặc dù phải nhìn cái bản mặt đáng ghét của ai kia.

Bỗng từ xa, trên con đường phố đầy gắp phương tiện giao thông qua lại của cái siêu đô thị Tokyo này, cả nhóm nhìn thấy Ran, Sonoko cùng một người đàn ông khoảng chừng hai mươi mấy tuổi đang tươi cười nói chuyện, rồi tạm biệt nhau, mỗi người một hướng.

Ayumi hét lên:

- Chị Ran, chị Sonoko, tụi em ở bên đây nè.

Bên kia đường, như nhận ra bóng dáng quen thuộc của tụi nhỏ, Ran và Sonoko đi theo vạch dành cho người đi bộ rồi đi nhanh đến đấy.

Sayuki chán nản dựa người vào cái cửa kính của một cửa hàng gần đó, âm thầm quan sát hai cô gái đang đi đến. Một người có mái tóc nâu vàng ngắn ngang vai, đính băng đô trên tóc, trông hơi kêu ngạo nhưng cũng thật trẻ con. Người còn lại thì có dáng thanh mảnh, gương mặt ưa nhìn, mái tóc đen dài ngang eo,...

- Conan, tụi em đang đi về sao._Ran đi đến vò tóc Conan, tinh nghịch nói.

- Chị Ran... đừng vò tóc..._ Conan nhăn mặt.

- Dạ, tụi em đang đi về cùng nhau._ Mitsuhiko lễ phép.

- Vậy chúng ta về chung nhé!_ Ran mỉm cười.

- Được đấy... hôm nay chị Sonoko mới quen được mấy anh, chúng ta đi tiệm Ramen ăn mừng nhá._ Sonoko cuối thấp người, tay đưa qua đưa lại làm kiểu ngây thơ, nói khẽ với bọn nhỏ.

- Em đồng ý 2 tay, 2 chân._ Genta la toán lên khi nhắc đến đồ ăn.

- Cái thằng nhóc nì... mi nhoi là chị không bao đâu đấy._ Sonoko vỗ vai Genta theo kiểu an ủi.

- Vậy chúng ta cho Sayuki đi luôn nhé._ Ayumi nêu ý kiến.

- Con bé đó hả?_ Sonoko vừa nói vừa chỉ tay vào vị trí mà cô đang đứng, rồi tiếp:

- Okay... mí nhóc luôn.

Thế là cả đám tung tăng đến một tiệm Ramen gần đó, vừa ngồi vào ghế, mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi khiến Sayuki thích thú:

- Lần đầu ăn Ramen trong thế giới ảo, cảm giác cũng không tệ.

- Hả? Sayuki, cậu nói gì thế?_ Ayumi loáng thoáng nghe cô nói nhưng chẳng hiểu cái mô tê gì hết.

- À à... không có gì._ Cô cười gượng.

- Chủ quán ơi... cho chúng cháu 8 phần Ramen hải sản._ Ran hét lên với âm lượng đủ cho người trong bếp nghe, rồi quay sang chào hỏi với cô:

- Chào em, chị là Ran Mori, còn em?

- Dạ... em là Aoya... à không Konami Sayuki, thành viên mới của đội thám tử nhí._ Cô nói.

- Hả? Nhóc là thành viên mới của cái nhóm con nít đấy sao?_ Sonoko.

- Chị Sonoko, tụi em đã 11 tuổi rồi, không phải con nít._ Mitsuhiko biện minh.

- Con nít vẫn là con nít._ Sonoko lên giọng.

- Thôi đi Sonoko, cậu...

- Được rồi Ran, tớ sẽ không nói nhiều với mấy đứa nhóc này nữa._ Sonoko thở dài, rồi liếc mắt sang Sayuki, cao giọng diễn thuyết:

- Xin chào cô bé dễ thương, chị là Suzuki Sonoko, đại đại tiểu thư của tập đoàn tài chính Suzuki nổi tiếng, người vừa thông minh, vừa xinh đẹp.

- Bà cô này lại ném đạn tùm lum._ Genta thầm vào tai Conan.

- Này này... mi nói gì thế?_ Sonoko nổi sát khí nhìn chăm chăm vào thằng nhỏ.

- Dạ... dạ không có gì._ Genta run người.

Rồi từ trong dãy phòng phía sau, một người đàn ông trung niên có gương mặt hiền hậu, thanh thoát đi lên:

- Đây, Ramen của các cháu đây.

- Dạ... cháu cảm ơn ông._ Ran nói.

- Rồi... mấy nhóc ăn nhanh đi... chị còn phải về nhắn tin với mấy anh mới quen nữa._ Sonoko lấy nhanh đũa, chuẩn bị chiến tô Ramen.

Vài phút sau:

- Chị Ran, chị Sonoko... người đi với các chị khi nãy là ai vậy?_ Ayumi đang ăn thì ngập ngừng nói.

- Không lẽ là anh Shinichi._ Genta.

- Không thể._ Haibara thầm thì, trừng mắt nhìn Conan đang cúi đầu ăn bán sống bán chết.

- À… không phải Shinichi._ Ran mỉm cười trả lời, nhưng ánh mắt thoáng chút buồn khi nhắc đến tên người con trai đó.

- Mấy nhóc nghĩ sao vậy? Người đó thật ra là bác sĩ Araide, một người vừa đẹp trai, vừa thông minh lại ôn nhu nữa… đúng là khác một trời vực cái tên “khuất bóng” nào đó._ Sonoko.

Conan nghe nhắc đến mình liền giật giật mí mắt, rồi lại tiếp tục khiêu chiến tô Ramen vì chuyện này cũng đâu phải ngày một ngày hai. Haibara nhìn biểu cảm của Conan, chớp mắt một cái rồi xem như không có chuyện gì xảy ra, bỗng một thanh âm nhẹ nhàng vang lên:

- Một người con trai bắt một người con gái chờ đợi… thôi thì bỏ quách thằng cha đó đi.

Sayuki vừa ăn vừa thể hiện quan điểm của mình, vì có thể nói trong Detective Conan, nhân vật ít ác cảm nhất với cô là Ran Mori, một người vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, lại kiên trì, nhẫn nại chờ đợi sự trở về của Kudo Shinichi, thế sự bất công đó… ai giải tỏa đây?

Conan đang uống nước, bất giác phun ra hết bởi câu nói của Sayuki:

-“ Con nhóc này… hình như rất ghét cả Conan và Shinichi thì phải? Cư không cứ nhắm anh mà nói thế?”_ Conan liếc xéo cô.

Sayuki buông đũa, tiếp nhận ánh mắt chết người của cậu, nói tiếp:

- Chị Ran thật sự muốn chờ sao? Một tuần? Một tháng? Một năm?… và có khi cả đời này chị cũng không thể chờ đợi mãi được._ Sayuki.

Ran bất ngờ, nụ cười trên môi đã từ từ lặn xuống, Ran nhìn chăm chăm vào Sayuki, một con nhóc 11 tuổi đang lên tiếng nhận xét sự ngu muội của chính mình, vậy điều Ran chờ đợi, cuối cùng là đúng hay sai?

- Điều đó… chị cũng không biết phải trả lời làm sao nữa?_ Ran cố gắng mỉm cười, trả lời cô.

- Này… Sayuki, chị kết nhóc rồi đấy, hai câu nói của nhóc thật sự quá chân lí._ Sonoko đưa ngón tay cái lên kí hiệu hình số một, thầm khen sự minh mẩn của cô nhóc này. Vì thật sự nhỏ cũng không nỡ nhìn Ran cứ mãi như thế này…

- Haha… chị Ran, anh Shinichi sẽ trở lại sớm thôi. Vì hôm qua, em nghe được bác tiến sĩ nói chuyện với anh ấy qua điện thoại đấy. Chị đừng quá lo lắng…_ Conan hờ hững, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Haibara.

- Vâng… em cũng nghe vậy._ Haibara nói với gương mặt không cảm xúc.

Sayuki trưng ra bộ mặt ngây thơ như không hề biết hành vi nghiêm trọng của mình, cô nói:

- Nếu thật sự như vậy thì tốt quá, phải không chị Ran?

Ran mỉm cười không trả lời, biểu cảm gương mặt cũng đã tốt lên đôi chút.

Au: Xin chào các bạn! Chap sau sẽ có một vụ án mạng xảy ra nhé, thế nên au sẽ trộn lẫn những chi tiết, mấu chốt rải đều khắp cả truyện để thử tài suy luận của các bn… nhớ tìm ra hung thủ đấy nhé!!!