Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 373



Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra nàng đã tiều tụy đi rất nhiều.

Quan thị đau lòng vô cùng, nhưng bà lại phải ở dưới lầu hỗ trợ. Việc làm ăn tốt quá cũng có trở ngại.

Thời điểm chạng vạng thế này cũng là lúc phòng bếp bận rộn nhất, ở bên ngoài phòng bếp có một người đang đứng, người nọ cứ hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn vào bên trong nhưng lại không đi vào.

Vẫn là Tô nương tử rửa rau bên ngoài gọi mấy người Đào Tử một tiếng, các nàng mới chú ý có người đang bồi hồi bên ngoài.

“Cô cô, là Ngũ Thừa Phong.” Thanh âm Quan Thúy Nhi có chút hưng phấn.

Chắc chắn là hắn tới tìm biểu muội!

Quan thị vỗ vỗ bụi trên người, đi ra ngoài gặp Ngũ Thừa Phong.

Sau đó, bà làm ra vẻ biết rõ còn cố hỏi: “Tứ oa, đến ăn cơm à, tại sao không vào?”

“Ta... lúc tới đây ta đã ăn rồi. Thẩm à, gần đây tại sao không nhìn thấy Tương nha đầu?”

“Ngươi tìm nàng có việc ư?”

Ngũ Thừa Phong xấu hổ lắc lắc đầu, đột nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng.

“Chúng ta đã nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho người một nhà các ngươi, nhưng đã nhiều ngày ta không nhìn thấy Tương nha đầu, hơi khó báo cáo kết quả công tác, cho nên sư phụ kêu ta lại đây hỏi một chút.”

Ngay lúc này, trong tiêu cục, tiêu đầu Sài vừa rời giường đã đánh hai cái hắt xì.

“Thẩm, gần đây Tương nha đầu đi đâu vậy?”

“Nàng ư? Nàng không sao đâu, chỉ có chút đau đầu nhức óc, không thoải mái thôi, bị ta bắt ở trên lầu tĩnh dưỡng. Gần đây nàng bận quá, sức khoẻ không ổn, nhất định phải bắt nàng uống thuốc, điều trị khoẻ hắn mới cho ra ngoài làm việc.”

Quan thị nhìn thấu suy nghĩ của hắn nhưng không nói toạc ra, bà còn cố nén cười nói: “Tứ oa, nếu ngươi có chuyện gì, chờ ta làm xong việc dưới này, sẽ đưa ngươi lên tìm nàng, trong phòng bếp đang bận lắm, ta phải đi nhóm lửa đây.”

Với tình huống trước mắt của nữ nhi nhà bà, không nên để nam hài này lên một mình, vừa khiến hắn áy náy vừa khiến nữ nhi nhà mình xấu hổ.

Ngũ Thừa Phong vẫn đầy một bụng thắc mắc nhưng không tiện hỏi, chần chừ một chút đã thấy bóng dáng Quan thẩm trước mắt biến mất rồi. Chẳng qua hiện giờ đang là chạng vạng, hắn cũng hiểu cửa hàng Lê gia rất bận rộn.

Có điều, ý tứ trong lời nói hồi nãy của Quan thẩm chính là nếu không có thẩm đi cùng thì không được lên thăm Tương nha đầu ư? Có nghĩa là hắn không lên thì tốt hơn……

Chẳng qua, người không được đi lên, chắc đồ vẫn lên được.

Ba mươi phút sau, Lê Tường đang ở trên giường đọc sách viết chữ, đột nhiên nhìn thấy một cây cây gậy trúc từ từ thò vào cửa sổ, trên đầu cây gậy trúc còn bọc một túi đồ gì đó.

Hử??

Nàng thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống bên dưới, khi thấy người bên dưới, nàng lập tức sửng sốt.

“Tứ ca? Tại sao ngươi lại ở đây?”

Ngũ Thừa Phong giật giật gậy tre, cười cười.

“Vừa rồi thẩm nói ngươi đang uống thuốc chữa bệnh. Nhưng thuốc đắng lắm, cho nên ta mua hai chuỗi đường hồ lô cho ngươi. Uống xong thuốc, ăn hai viên đường hồ lô, miệng lại trở nên ngọt ngào.”

Lê Tường chớp chớp mắt, nàng cởi cái bao đang treo trên đầu cây gậy trúc.

Đường hồ lô ngọt ngào nha……

Sắc trời đã không còn sớm, hai xâu đường hồ lô đựng trong bao cũng không nhìn ra màu hổ phách trong suốt nữa, chỉ có thể nhìn ra chúng nó có màu xám tối thôi. Có điều ngửi một cái cũng nhận ra vị thơm ngọt.

Lê Tường cầm lấy một xâu, há miệng cắn một viên.

“Cảm ơn tứ ca, đặc biệt ngọt luôn!”

“Đừng khách khí……”

Ngũ Thừa Phong nhìn bộ dáng Lê Tường cười híp mắt ăn đường hồ lô, trong lòng lập tức tràn đầy vui sướng. Thế nhưng thoạt nhìn sắc mặt nàng thật không tốt.

“Tương nha đầu, bên ngoài lạnh lắm, ngươi mang vào bên trong ăn đi, ta trở về đây.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng vẫy tay với hắn rồi quay về giường của mình.

Đường hồ lô ngọt ngào nhưng hương vị lại không giống xâu đường hồ lô trước kia nàng và biểu tỷ từng ăn.