Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 374



Trái cây trong này lớn hơn một chút, lại không quá chua như xâu ngày trước, ăn vào miệng có vị chua ngọt vừa vặn, rất dễ chịu. Hơn nữa phần nước đường bên ngoài còn mang theo mùi hoa quế nhàn nhạt.

Tiền nào của nấy, chắc chắn xâu đường hồ lô này không rẻ như xâu lúc trước nàng mua.

Lê Tường vừa ăn một miếng đã cảm thấy ăn thứ này rất đáng tiếc, vì vậy nàng đặt nó ở bên cạnh rồi đưa mắt ngắm nó.

“Nha!Tường Nhi, ngươi không hề xuống lầu, xâu đường hồ lô này chui từ đâu ra đó?”

“……”

“Nương, nếu ta nói nó từ bầu trời rơi xuống, ngươi tin không?”

Quan thị lập tức cười, bà lấy ngón tay chọc nàng một cái.

“Nói bậy, ta biết thừa là tứ oa đưa cho ngươi rồi.”

Mặt Lê Tường nóng lên, nàng vội vàng cất xâu đường hồ lô trên bàn đi còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Biết rồi còn hỏi ta……”

“Hiện giờTường Nhi của chúng ta là đại cô nương rồi, có một số việc nương cũng không tiện hỏi. Phụ thân ngươi nói trong lòng ngươi hiểu rất rõ, bảo ta đừng lo lắng nhiều. Ta nghĩ cũng thấy đúng, ngươi đó, luôn luôn hiểu chuyện lại có suy nghĩ của riêng mình. Phụ mẫu cũng không muốn lo lắng nhiều thứ vô ích, chúng ta sẽ chờ tới thời điểm ngươi muốn nói cho chúng ta nghe.”

Quan thị đặt đồ ăn lên bàn, sờ sờ đầu nữ nhi rồi xuống lầu.

Trong lòng Lê Tường đầy ấm áp, nàng có tài có đức gì mà lại gặp được phụ mẫu tâm lý như vậy. Hai người bọn họ cho nàng đủ tín nhiệm và tôn trọng, so với gia đình cực phẩm của tiểu đáng thương Ngũ Thừa Phong kia, đúng là một trời một vực.

Quá hạnh phúc.

Sau khi nàng uống xong chén cháo hãy còn nóng trên bàn, chỉ chốc lát sau Đào Tử lại mang thuốc lên. Vừa uống xong, nàng lập tức gặm hai viên đường hồ lô, trong miệng đầy hương vị ngọt ngào, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Nàng đã làm phế nhân ba ngày liền rồi, nếu ngày mai bớt đau hơn một chút, nàng vẫn muốn rời khỏi nhà, qua tửu lầu nhìn xem.

Mấy ngày nay chắc chắn là những thứ cần phải huỷ trong nhà bếp đã huỷ xong xuôi rồi, vị trí đặt bệ bếp còn cần nàng đi trao đổi với sư phụ thợ xây.

Vị trí tủ chén cũng cần phải trao đổi với sư phụ Chu. Nàng muốn đặt một cái tủ bát lớn gấp bốn năm lần cái tủ bát đang đặt ở cửa hàng này, nếu không trực tiếp trao đổi, sợ người ta sẽ không rõ.

Cũng không biết nương nàng có thể thả người hay không ……

Lê Tường nằm ở trên giường mơ mơ màng màng thiếp đi, chờ tới khi nàng tỉnh lại, nàng kinh ngạc phát hiện ra kinh nguyệt vốn phải kéo dài năm sáu ngày, mà tới hôm nay đã hết rồi.

Bây giờ mới được ba ngày thôi, kinh nguyệt tới đột nhiên, đi cũng nhanh như vậy, quả nhiên không bình thường.

Đại khái là do tình huống thân thể trước kia vẫn luôn không tốt, hai tháng nay mới được bù đắp lại, chắc chắn sau này sẽ càng ngày càng tốt thôi. Mắt thấy tiểu màn thầu bé bé trước n.g.ự.c nàng đã bắt đầu phát dục rồi, hiển nhiên đây chính là chuyện tốt nha.

Lê Tường trực tiếp múc nước đơn giản rửa sạch bên dưới, thay một bộ xiêm y mới, tới khi xuống lầu, nàng đã khôi phục lại bộ dáng tinh thần thoải mái thường ngày. Chỉ là hai cánh môi vẫn còn trắng bệch, cần phải nghỉ ngơi thêm.

“Sư phụ, mau tới đây nhìn một cái, tào phớ hôm nay như thế nào?”

Hạnh Tử bưng một chén nhỏ lại đây, hiện giờ tào phớ nhà bọn họ đã non mịn hơn nhiều so với nồi đầu tiên Lê Tường làm rồi.

Dường như là từ một khối lóc dần ra chứ không phải từng mảng tào phớ ngưng tụ riêng như hồi trước nữa.

“Không tồi không tồi, còn tốt hơn ta làm.”

Lê Tường rất là vui mừng.

“Sư phụ, bởi vì ta đã lọc sữa đậu nành hai lần đó. Ta mới phát hiện lọc càng kỹ, bã đậu càng ít, làm ra tào phớ cũng càng hoàn chỉnh hơn, trên bề mặt tào phớ không thủng lỗ chỗ nữa, vị cũng mịn màng, mát lạnh hơn.”

Lúc Hạnh Tử nói về phát hiện của mình, đôi mắt nàng ấy sáng ngời rực rỡ, thật khiến người ta yêu thương.