Viên Ninh dẫn Lê Tường rẽ trái rẽ phải vòng qua vài toà điện nhỏ, cuối cùng lại xuyên qua một mảnh rừng trúc, mới dừng lại bên ngoài một gian phòng lưng tựa rừng, trước mặt là một dòng suối.
“Sư thúc, Lê gia cô nương tới.”
“Mời vào……”
Chỉ nghe thấy một thanh âm rất ôn hoà, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người, vậy mà Lê Tường đã cảm thấy có một chút hảo cảm với Tĩnh Từ sư thái này.
“Lê cô nương, ngươi vào đi thôi, sư thúc đang chờ ngươi bên trong.”
“Đa tạ sư phụ Viên Ninh dẫn đường.”
Nàng đẩy cửa ra, nhìn vào phòng nhưng vẫn không thấy người.
“Đi sang bên phải.”
Đi theo lời hướng dẫn của thanh âm ấy, lúc này Lê Tường mới gặp được Tĩnh Từ sư thái trong truyền thuyết.
Khác với những ni cô bình thường, tuy bà cũng cạo hết đầu, nhưng đã là mỹ nhân thì đầu trọc cũng vẫn là mỹ nhân.
Thoạt nhìn, bộ dáng nàng ấy chỉ chừng ba mươi tuổi, hàng chân mày xanh mướt, rõ nét như dãy núi mờ xa, một đôi mắt trong trẻo, khiến người ta an tĩnh lại.
Lê Tường bị kinh ngạc bởi dung mạo của nàng ấy, tới mức quên mất phải lên tiếng chào hỏi.
“Lê cô nương, lại đây ngồi đi.”
Lê Tường lấy lại tinh thần, sau đó có chút ngượng ngùng ngồi xuống đối diện với nàng. Gian nhà tre này được xây dựng tại vị trí rất nên thơ, có rừng trúc, có dòng suối chảy ngang qua bên cạnh.
Lúc này tại vị trí các nàng đang ngồi có khung cửa sổ với ba mặt đều mở, ngay bên cạnh có thể nhìn thấy núi, nhìn thấy dòng suối, nhìn thấy bóng râm của rừng trúc xanh mát, lại có một ly trà xanh bốc khói đặt ngay trước mặt.
“Sư thái thật lịch sự tao nhã.”
“Chẳng qua chỉ là nhàn rỗi không có chuyện gì làm thôi mà. Lê cô nương, hôm nay bần ni mời ngươi tới đây vì chuyện tào phớ.”
Tĩnh Từ không thích quanh co lòng vòng, nàng ấy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bần ni muốn mua công thức làm tào phớ.”
Nói đến tào phớ, nàng ấy lại theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, ngay sau đó cảm thấy hơi ngại ngùng nên nàng ấy bưng chén trà lên nhấp một ngụm che lấp sự thất lễ của mình.
Trên núi rất kham khổ, những tiểu nha đầu trong miếu ngày ngày chỉ được ăn một chút mì sợi chay với nấm và rau xanh, hôm qua những tiểu nha đầu đó được ăn món tào phớ nàng ấy mang từ trong thành trở về, vẻ mặt bọn họ lập tức mừng như được ăn tết, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, cực kì khiến người chua xót.
Nhưng không thể phủ nhận được món tào phớ kia vừa ăn ngon vừa thơm nồng nàn, nếu dùng nó làm đồ chay, chắc chắn sẽ là một món đồ chay vô cùng được yêu thích.
Hơn nữa sau khi làm ra tào phớ đó, nó lại có vẻ ngoài trắng nõn xinh đẹp, thật sự rất thích hợp để làm đồ chay.
Đương nhiên, nàng ấy đề cập tới chuyện mua công thức này, cũng có một nguyên nhân rất lớn là nàng ấy thèm ăn.
Nếu hôm nay không thể mua được, chắc chắn lúc nàng ấy muốn ăn lại phải đi vào trong thành, cực kỳ vất vả. Lại nói nàng ấy cũng không thiếu tiền bạc, cho nên mới động tâm tư muốn mua công thức.
“Lê cô nương chỉ việc cho ta một con số thôi.”
Vừa nhắc tới chuyện tiền bạc, không khí trong phòng lập tức ít đi vài phần Phật tính.
Lê Tường vẫn chưa nói mình đồng ý bán hay không, sau khi nàng suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng hỏi: “Sư thái có thể bảo đảm sau khi ta bán công thức này cho ngươi, các ngươi chỉ sử dụng trong miếu không?”
“Đây là tự nhiên, nếu Lê cô nương không yên tâm, bần ni có thể viết khế ước.”
Tĩnh Từ sư thái vừa dứt lời, nàng ấy đã đứng dậy cầm thẻ tre và bút mực tới, hiệu suất cực kỳ cao.
Lê Tường: “……”
Giá vẫn chưa nói xong, người đã chuẩn bị ký khế ước. Đúng là nàng nhìn nhầm rồi.
Vừa rồi nàng còn cảm thấy sư thái này là một người ôn hoà, lạnh nhạt, vậy mà vị Tĩnh Từ sư thái này lại là một người có cá tính nóng vội.