Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 388



Bởi vậy, mỗi tháng cung cấp cho bên này một món ăn chay là chuyện cực kỳ đơn giản.

Lê Tường càng làm, không khí trong phòng bếp càng trở nên yên tĩnh lại.

Những người khác đều nhìn chằm chằm vào động tác trên tay Lê Tường, nhìn nàng băm một đống cà rốt và nấm rồi bỏ thêm một đống gia vị vào, nhưng nàng nhanh tay vô cùng, các nàng ấy không cách nào nhớ được.

Còn cục bột kia nữa, nó được nàng xoa xoa một lát đã biến thành từng dải dài dài, sau đó nàng tiếp tục cắt nó thành một đống nhỏ.

Chỉ thấy nàng cầm một cái chén trên tay, vừa lăn vừa xoay chuyển, trong chớp mắt, một đống cục bột đã biến thành một xấp vỏ sủi cảo mỏng.

Quá lợi hại!

“Trụ trì, dường như vị Lê cô nương này nấu ăn rất lợi hại nha!”

Tĩnh Từ gật gật đầu, nàng ấy cũng nhìn ra. Khó trách nàng tự tin nói mỗi tháng sẽ cung cấp cho miếu Huyền Nữ một món đồ ăn mới, hoá ra tay nghề của nàng thật không tầm thường.

Chỉ cần đứng nhìn từng động tác tay lưu loát của Lê Tường cũng biết nên lựa chọn phương án thứ hai.

Không biết nàng đang làm món gì, có hương vị ra sao……

Ba mươi phút sau, Lê Tường đã gói xong tất cả những miếng vỏ sủi cảo trong tay, ngay sau đó, nàng lại đi cắt một đống bột mới.

Lúc này nàng không cắt từng cục bột mì nhỏ nữa mà trực tiếp rắc một chút bột mì khô lên cục bột kia rồi lăn cho nó dài ra.

Những thứ khác đều ổn, có điều trong phòng bếp này không có chày cán bột, nàng chỉ có thể sử dụng chai hoặc là bát để làm, bởi vậy muốn làm món này, có chút lao lực

Sau khi cán xong một lớp vỏ bánh cực lớn, nàng lại bôi lên nó một tầng dầu cải, rải chút hành vừa thái xong lên trên, tiếp theo mới cuốn lớp vỏ bánh lại.

Cuốn nó thành một cục, lại tiếp tục cán ra, lần này mới trực tiếp bỏ nó lên chảo nóng để nướng. Nếu thích ăn nhiều dầu một chút cũng có thể quét một lớp dầu vào trong nồi, có điều người ở trong miếu sẽ thích đồ ăn thanh đạm hơn.

Lê Tường vừa nướng bánh rán hành, vừa đun sôi nước trong nồi để bỏ sủi cảo.

Hai việc gần như hoàn thành trong cùng một lúc.

Sau khi làm xong công việc của mình, nàng lại chuyển qua làm một chén nước chấm sủi cảo. Một chút dấm thơm, một chút nước tương tỏi bằm là đủ, vô cùng đơn giản nhưng loại nước chấm đơn giản này lại có tác dụng tăng thêm vị thanh đạm của sủi cảo nhân chay.

“Sư thái, cái này là sủi cảo nhân chay, cái này là bánh rán hành. Ngài cũng nhìn thấy rồi đó, hai món này đều dùng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, tuyệt đối không có thức ăn mặn.”

Tiểu ni cô bên cạnh nàng ấy lập tức đưa cho trụ trì của bọn họ bát đũa chuyên dụng.

Tĩnh Từ nhìn tới nhìn lui vẻ bề ngoài của hai món đồ ăn này, cuối cùng nàng ấy chọn gắp một miếng bánh rán hành trước.

Bởi vì thứ này quá thơm, lúc bỏ vào nồi nướng còn bốc lên từng đợt hương thơm hành chiên, hương thơm ấy cứ liên tục chui vào mũi Tĩnh Từ.

Răng rắc… một tiếng giòn vang, miếng bánh rán hành đã bị nàng ấy cắn một miếng. Tĩnh Từ ăn ngon tới mức hai mắt cũng cong cong lại.

Ăn quá ngon!

Lớp bột mì bên ngoài được bỏ thêm một chút muối, rất vừa vặn với khẩu vị thanh đạm hàng ngày của Tĩnh Từ, vị xốp giòn, ngon miệng, khiến bất cứ ai nếm thử cũng yêu thích.

Phần bên trong được bỏ thêm hành, vừa mềm vừa thơm, có điều nếu ăn mỗi một món này sẽ hơi nghẹn, nếu có chén canh thì tốt rồi.

Lê Tường quay đầu lại múc một chén canh sủi cảo đưa cho nàng ấy.

Tĩnh Từ uống canh, sau đó trực tiếp ăn hết non nửa cái bánh rán hành.

Ăn xong bánh rán hành và một chén canh sủi cảo kia, nàng ấy lại gắp một cái sủi cảo, nhưng chưa chấm thứ gì đã bỏ thẳng vào trong miệng.

“Ừm… Tươi ngon quá!”

Hương vị tươi ngon, thơm ngọt của cà rốt và nấm đan xen, hoà quyện vào nhau, không biết bên trong còn một thứ gì nữa, chỉ biết ăn vào lại cảm thấy béo béo.