Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 445



Nhân lúc Thanh Chi đang ăn cơm, Lê Tường lấy cục bột đã nghỉ đủ thời gian ra cắt thành từng cục nhỏ rồi kéo dài chúng nó ra.

Mỗi sợi bột mì tinh tế được gấp đôi và chụm đầu vào nhau, cứ như vậy một chiếc bánh quai chèo nho nhỏ đã thành hình.

Thời tiết lạnh thế này, kể cả làm những món xào nóng hổi từ ở đây, nhưng chắc chắn khi về tới Tần trạch giao vào tay phu nhân, món ăn đã nguội mất rồi, nàng nghĩ vẫn nên làm chút đồ ăn vặt trở về thì hơn.

Bánh quai chèo được chiên qua dầu vị xốp giòn, trước mắt Lê Tường vẫn chưa phát hiện loại món ăn này ở thành An Lăng.

Từ sau khi nàng vào thành, Tần Lục thúc và phu nhân vẫn luôn hỗ trợ nàng rất nhiều, nàng chẳng có gì để báo đáp bọn họ, chỉ có một tay nghề làm bếp có thể mang ra khoe với người khác cũng có thể làm chút thức ăn cho bọn họ.

Thanh Chi ăn cơm rất nhanh, Lê Tường chiên bánh quai chèo cũng nhanh, và như vậy hộp đồ ăn ba tầng đã chất đầy điểm tâm được người ta cầm đi rồi.

Lê Tường tiễn người rời đi, hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy tinh thần tỉnh táo hẳn. Đông Hoa lâu bên kia đã chịu ngừng lại, nàng cũng không cần tiếp tục lo lắng đề phòng nữa, thật thoải mái!

————

Tục ngữ nói, qua ngày mồng tám tháng chạp là sang năm mới.

Mắt thấy từng ngày từng ngày trôi qua, hương vị năm mới càng ngày càng nồng đậm.

Gần đây càng ngày càng có nhiều hàng quán bày bán trên đường, kể cả những người ở nơi rất xa cũng tới nơi này, muốn làm một chuyến hàng tết.

Lê Tường không lo lắng về chuyện nguyên liệu làm hàng tết, nàng chỉ bớt chút thời giờ ra ngoài chọn chút quả hạch trở về.

Riêng hạt dưa, nàng đã mua không ít hơn mười túi, chưa nói tới những thứ khác, bởi vậy, các ngăn tủ phòng bếp đã nhanh chóng bị nàng chất đầy.

Hôm nay nàng lại thương lượng với ông chủ tiệm cá, mua về một đống cá to, khiến cho bữa cơm giữa trưa của cả nhà trở nên vội vàng qua loa, vì mọi người còn phải vội vàng g.i.ế.c cá.

Tới cuối năm, thuyền đánh cá đều không hoạt động nữa, đến lúc đó muốn ăn cá phải tự mình đi câu.

Lại nói, tửu lầu đâu chỉ cung cấp mỗi món thịt? Cho nên nàng đang chuẩn bị làm chút cá mặn bán.

Nhiều cá như vậy, muốn làm thịt cần tốn không ít công sức, còn phải rửa sạch sẽ, khía trên mình cá.

Hạnh Tử là người không chịu ngồi yên nổi, Lê Tường lập tức tống cổ nàng vào dọn dẹp phòng bếp.

Người một nhà thay phiên nhau bận rộn ngoài sân chừng nửa canh giờ, mới xử lý xong một trăm cân cá.

Phần còn lại là ướp muối. Lúc này Lê Tường không xào muối tiêu, nàng lại đi mua một đống cây trúc, bỏ muối vào ống trúc, mang đi nướng rồi mới lấy ra ướp cá.

Đây là chút kỹ xảo nhỏ nàng vô tình phát hiện ra khi cùng bằng hữu tới Nông Gia Nhạc chơi. Bỏ muối vào trong ống trúc, mang đi nướng sẽ khiến muối bên trong mang theo một chút hương thơm tự nhiên nhàn nhạt.

Dùng thứ muối này đi ướp cá không chỉ loại bỏ được mùi tanh, còn khiến con cá có một chút mùi hương tre trúc thoang thoảng, hương vị rất không tồi.

Đương nhiên, người không ngửi quen hương tre trúc sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Cho nên lúc nàng ướp cá sẽ làm một nửa muối trúc, một nửa muối bình thường.

Từng con cá mặn được ướp xong xuôi bỏ hết vào trong lu, mỗi ngày đều được trở mình, chỉ còn chờ ba ngày sau đổ m.á.u loãng đi rồi mang chúng ra phơi nắng mấy ngày là xong.

“Tương Nhi, rất nhanh đã tới tết rồi, đến lúc đó chắc chắn tửu lầu chúng ta rất bận. Cho nên ta nghĩ ngày mai sẽ đưa đại ca ngươi trở về thôn một chuyến, sửa lại gia phả nhà chúng ta.”

“Về trong thôn…” Lê Tường dừng một chút, sau đó nàng lại gật đầu nói: “Cũng nên trở về.”

Hiện tại gia phả bên trong Lê gia vẫn ghi lại chuyện đại ca sinh năm nào, mất tích năm nào, để như vậy quá không may mắn.

“Đến lúc đó, ngươi trở về mang vài thứ cho mấy người lão thôn trưởng đi.”