Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 446



“Cả mấy thúc thúc đánh cá ngày thường qua lại thân thiết với nhà chúng ta nữa. Bao nhiêu năm qua, nhà chúng ta nợ bọn họ không ít nhân tình. Chẳng mấy khi mới có dịp trở về, nên mang chút thịt khô lạp xưởng cho bọn họ.”

Lê Tường nhớ kỹ ân, cũng sẽ không quên oán.

“Thế nhưng lần này phụ thân, ngươi và đại ca trở về, khẳng định sẽ có phiền toái không nhỏ.”

Lê Giang còn chưa phản ứng kịp, hắn theo bản năng hỏi sẽ có phiền toái gì.

“Quan gia…”

“……”

Tại sao hắn lại quên đám người này chứ?

Lê Giang thở dài, đúng là ngẫm lại hắn cũng cảm thấy đây là phiền toái không nhỏ.

Nhi tử nhà hắn không chết, nhất định phải dẫn nhi tử về sửa lại gia phải. Bao nhiêu năm nay, nhi tử còn sống sót đã trở thành người lớn như vậy, đám người trong thôn lại không phải mù khẳng định sẽ nhìn thấy rồi truyền ra bên ngoài.

Nói không chừng Quan gia sẽ xông tới dùng lý do ăn mừng để kiếm chút tiền.

Không sợ bọn họ tống tiền, chỉ sợ bọn họ quấn lên người, đám người kia chẳng khác gì keo da chó, cực kỳ khó kéo ra.

“Yên tâm đi, phụ thân sẽ nghĩ cách ứng phó.”

Lê Tường chỉ còn cách gật đầu, cũng chẳng biết nên làm gì.

Sau khi đóng cửa lúc xẩm tối, Lạc Trạch lại tới tửu lầu, tiểu cữu cữu định ngày đính hôn cho hắn và biểu tỷ vào đầu năm mới, một ngày cực kỳ đẹp.

Qua không bao lâu nữa, người này đã trở thành biểu tỷ phu của nàng rồi. Cho nên lúc Lê Tường nói chuyện với biểu tỷ cũng không tránh hắn nữa.

Vừa nghe nói Lê Giang phải về trong thôn một chuyến, Lạc Trạch cũng lập tức xin nghỉ nói muốn cùng phụ thân nàng trở về.

Cửa hàng thịt hầm không thể thiếu hắn được, thế nhưng suốt thời gian dài như vậy, người ta mới xin nghỉ một lần, đâu thể không cho. Lê Tường nghĩ một chút, đến lúc đó điều Yến Túc qua làm một ngày là được.

“A Trạch, không phải ngươi từng nói trong nhà không còn ai sao? Ngươi còn trở về làm gì?”

Quan Thúy Nhi nhớ hắn từng nói, phụ mẫu của hắn đã c.h.ế.t cả rồi, hắn cũng không còn thân thích.

“Không có thân thích nhưng còn huynh đệ mà. Ta muốn trở về xem đám người đó sống như thế nào. Bọn họ cũng không biết địa chỉ của ta. Lần trước may có Ngũ Thừa Phong trở về, ta đã nhờ hắn chuyển giùm tin tức đó.”

Lê Tường nhẹ nhàng ngước mắt nhìn lên. Nàng nhớ lại lần trước Ngũ Thừa Phong từng nói, hắn trở về tìm mấy huynh đệ Lạc Trạch diễn kịch, không hiểu sao nàng lại có chút buồn cười.

“Vậy ngày mai ngươi qua đây sớm một chút, phụ thân và đại ca ta đi rất sớm đó.”

Lạc Trạch gật đầu ứng, nhìn hắn vô cùng vui vẻ, thế nhưng cảm xúc của hắn hiện giờ không thể hiện rõ ràng trên mặt như lần đầu tiên nàng gặp hắn nữa.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã chững chạc hơn không ít, khó trách tiểu cữu cữu lại yên tâm gả biểu tỷ cho hắn.

Sáng sớm hôm sau, Lê Tường và biểu tỷ rời giường sớm làm cơm sáng và lương khô cho ba nam nhân kia, còn chuẩn bị không ít thịt hầm và bánh đường.

Những món này đều gửi ba người bọn họ cầm về biếu những người trong thôn đã từng cho nhà bọn họ mượn tiền.

Vài món thịt khô, lạp xưởng quý giá hơn một chút thì chia cho lão thôn trưởng và vài vị thúc thúc đánh cá kia.

Còn Lạc Trạch? Hắn nghĩ các huynh đệ nhà mình chưa được ăn những món ngon như vậy, cho nên trực tiếp tiêu tiền mua chút thịt hầm từ tay Lê Tường.

Suy cho cùng, chưa thành thân, hắn vẫn là một người ngoài, cũng ngại ngùng nếu nhận đồ ăn miễn phí.

Lê Tường thấy hắn kiên quyết muốn trả tiền, nàng cũng mặc kệ hắn.

Ba người mang theo bao lớn, bao nhỏ lên thuyền. Con thuyền nhà nàng neo ở nơi này đã gần hai tháng, nhưng cứ cách vài hôm Lê Giang sẽ qua đó quét dọn một phen.

Tuy thuyền vẫn sạch sẽ nhưng không có hơi người, nhìn nó đã cũ hơn những chiếc thuyền khác rất nhiều.

Lê Trạch vừa lên thuyền đã không nhịn được đánh giá khắp nơi.