Mộc Dương xông vào kéo Trương Hiểu Dung ra sau, sau đó dùng tay chộp lấy bát phá lấu trừng mắt nhìn Dương Thục Phương nói: “Phá lấu này là do cháu mang về, nếu bà ghét mẹ cháu như vậy thì cháu mang bát phá lấu này cho chó ăn!”
Mộc Dương thực sự tức giận.
Cô chưa gặp loại chuyện như thế này bao giờ. Càng chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ như vậy.
Chưa hỏi rõ ràng mà lớn tiếng mắng chửi, lục lọi phòng và đồ đạc cá nhân của người khác.
Làm ra những điều như vậy mà không thấy xấy hổ sao?
Lời nói của Mộc Dương khiến Dương Thục Phương tức giận đến mức run rẩy.
Dương Thục Phương hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Dương nói: “Con ranh này, mày có mẹ như không có mẹ, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học, mày không biết thế nào là trời cao đất dày hả? Còn không đặt bát xuống cho tao!”
Dương Thục Phương vừa mắng chửi vừa dơ cây gậy gỗ trong tay lên.
Trương Hiểu Dung lo lắng đến mức bật khóc, nhưng càng lo lắng lại cằng không nói được gì.
Mà chỉ có thể liều mạng kéo Mộc Dương bảo cô nhanh chóng nhận sai.
Trong khi họ đang cãi nhau thì Mộc Khai Kim đã dẫn đám đàn ông con trai trong nhà về ăn cơm.
Vừa tiến vào liền nghe thấy tiếng ồn ào, lúc đi tới nhìn thấy như vậy, Mộc Khai Kim trực tiếp nghiêm mặt quát: “Cãi nhau cái gì mà cãi? Ngày nào cũng cãi một trận, rốt cuộc là phải như thế nào mới chịu đây? Còn ầm ĩ nữa thì đừng sống với nhau nữa?”
Là người làm chủ gia đình, Mộc Khai Kim vẫn còn có uy nghiêm.
Vì vậy cũng không ai dám nói gì nữa.
Một lúc sau, Mộc Khai Kim mới hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Mộc Khai Kim hỏi như vậy, Mộc Dương liền biết bát phá lấu không thể giữ được rồi.
Quả nhiên chưa đợi Dương Thục Phương nói gì thì Trương Hiểu Dung đã dành nói trước: “Là thế này…”
Lần này Trương Hiểu Dung thật sự có chút dũng cảm đến bất ngờ.
Nhưng Mộc Dương lại cảm thấy tâm tình cực kỳ khó chịu. Đợi đến khi Trương Hiểu Dung nói xong thì tất cả mọi người nhà họ Mộc đều có vẻ mặt rất phức tạp.
Trương Hiểu Dung vẫn sợ Mộc Khai Kim và Mộc Dương không vui nên mặc dù trong lòng có chút căng thẳng vẫn nói thêm một câu: “Đứa nhỏ này cũng rất hiếu thảo, vốn dĩ do nó giúp người ta nên họ mới cho đồ mang về.”
“Cũng không phải là cho không đâu, đây là tiền công cháu giúp họ làm mấy ngày tới đấy.” Mộc Dương chậm rãi nói xen vào.
“Cháu đồng ý với cậu ấy nếu như mỗi ngày cháu đều qua giúp đỡ mà cậu ấy có thức ăn thừa thì cho cháu múc một ít đem về.”
Mộc Dương có chút đáng thương liếc nhìn Mộc Khai Kim nói: “Nhà mình đã lâu không ăn thịt rồi.”
Mộc Khai Kim cảm thấy có chút khó chịu, sắc mặt thay đổi liên tục,
Dương Thục Phương nhăn mặt mắng: “Cái đồ tham ăn! Ch//ết sẽ đầu thai làm quỷ đói!” .
||||| Truyện đề cử: Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau |||||
Mộc Dương không đáp lời.
Lười cãi tiếp với bà ta.
Có thể mượn chuyện này làm lí do để mấy ngày tới đi ra ngoài giúp đỡ Lôi Hướng Dương một cách hợp tình hợp lí cũng coi như là không thiệt thòi gì.
Chỉ là trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Lúc này Mộc Trung Quốc cũng đứng ra hằm hằm nhìn Mộc Dương một cái rồi thấp giọng quát: “Tao sẽ xử lý mày sau.”
Nói xong Mộc Trung Quốc lại trừng mắt nhìn Trương Hiểu Dung nói: “Là bà chiều hư nó! Còn không nhanh dọn cơm ra! Bây giờ là lúc nào rồi còn chưa ăn cơm? Bà hiếu thuận với bố mẹ như vậy à?”
Mộc Trung Quốc rất không hài lòng.
Cảm thấy Trương Hiểu Dung thật sựkhông hiếu thuận với bố mẹ của mình chút nào.
Suy cho cùng chưa biết đồ ăn ngon hay dở nhưng không nhường cho bề trên ăn trước mà lén lút tự ăn một mình là hành vi đáng chê nhất.
Mộc Trung Quốc cảm thấy mặt mũi của mình đã hoàn toàn mất sạch rồi.
Một tô phá lấu lớn được bê ra, đặt trên bàn cơm của người nhà họ Mộc.
Không cần phải nói, Mộc Hoan và Mộc Hồng Chiêu đã sớm thèm chảy nước miếng, mắt như phát sáng nhìn chằm chằm vào tô phá lấu.