Chỉ có Dương Thục Phương tức giận ngồi đó với vẻ mặt u ám không nói gì, cũng không biết là trong lòng bà đang nghĩ cái gì?
Nhưng nhìn bộ dạng của bà nhất định là đang rất không vui.
Vì bộ dạng của Dương Thục Phương như vậy nên khi đồ ăn được bê ra cũng không ai dám động đũa.
Mộc Khai Kim nói: “Ăn đi!”
Có vẻ như Mộc Khai Kim cũng không mấy vui vẻ.
Dương Thục Phương nhướng mi liếc nhìn Mộc Dương, đột nhiên phát tiết.
Dương Thục Phương đặt đôi đũa lên trên bàn kêu một tiếng đùng.
Làm cho Mộc Hoan và Mộc Hồng Chiêu sợ đến mức đột nhiên không dám động đậy.
Dương Thục Phương u ám nhìn Mộc Trung Quốc lên tiếng chất vấn một câu: “Xảy ra chuyện như vậy, mày là người lớn trong nhà cũng không có lời giải thích nào sao?”
Dương Thục Phương đây là muốn hỏi tội.
Mộc Dương suýt chút nữa thì bị thái độ của Dương Thục Phương chọc cười, cuối cùng bèn nhìn Mộc Khai Kim một cái.
Mộc Khai Kim vẫn không nói lời nào.
Đối với tình huống như thế này, Mộc Dương lập tức hiểu được ý của Mộc Khai Kim.
Mộc Dương trong lòng cười lạnh chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.
Nhưng Mộc Dương không có ý định đợi đến lúc Mộc Trung Quốc mắng cô và Trương Hiểu Dung.
Nên Mộc Dương trực tiếp mở lời: “Bà nội muốn giải thích cái gì thế?”
“Đây là bát nội tạng lợn.”
“Cũng không phải loại thịt đáng tiền lắm.”
“Cháu cũng không trộm tiền trong nhà để mua, cũng không làm chuyện gì hại ai. Cháu thương mẹ cháu, cháu mang đồ về cho mẹ cháu ăn thì làm sao chứ?” Mộc Dương dùng đôi mắt đen láy nhìn Mộc Khai Kim nói: “Ông nội, ông nói xem cháu làm sai chỗ nào?”
Mộc Khai Kim không nói gì nhưng nhíu nhíu mày lại.
Mộc Dương thấy vậy lại nhìn sang Dương Thục Phương nói: “Bà nội, bà thấy cháu sai chỗ nào?”
“Tao chưa bao giờ thấy ai ích kỷ như vậy.” Dương Thục Phương tức giận đến mức đập bàn.
Khiến người ta gần như nghi ngờ một phát đập này của Dương Thục Phương đập tan tành luôn cái bàn bát tiên đã sắp gãy này.
Mộc Dương nghi ngờ hỏi Dương Thục Phương, không hề sợ sệt chút nào: “Ích kỷ? Bà thấy con ích kỷ chỗ nào?”
“Lại nói, chú hai không phải cũng thường xuyên làm như thế sao? Vì sao bà không trách chú ấy mà chỉ mắng con?”
Mộc Dương nhìn lướt qua Trần Xuân Hoa thấy vẻ mặt bà ta bất thường, biểu cảm của cô vẫn không thay đổi gì, nói thẳng: “Mấy lần liền con đều trông thấy bác trai và bác dâu lén cho anh chị ăn gì đó lại không hề đem ra ăn, vậy đây không phải nề nếp của nhà chúng ta đúng không?”
Lời này của Mộc Dương vừa thốt lên, vẻ mặt của mọi người đều trở nên dị thường. Dương Thục Phương trợn mắt lườm Trần Xuân Hoa: “Có chuyện này không?”
Dương Thục Phương tức đến mức run cả người. Đứa nào đứa nấy đều muốn làm phản rồi?
Hôm nay không dạy dỗ bọn nó một trận thì bọn nó thật sự không biết trời cao đất dày là gì, sau này làm gì còn để bà ta và Mộc Khai Kim vào mắt nữa?
Dương Thục Phương lại vỗ bàn một cái: “Thật không ra thể thống gì! Đứa nào đứa nấy toàn lòng lang dạ sói! Trong mắt còn có hai thân già bọn tao không hả!?”
Lời này không biết là đang mắng Mộc Dương hay là mắng vợ chồng Trần Xuân Hoa.
Trần Xuân Hoa lập tức giải thích: “Mẹ! Mẹ cũng không thể tin nó! Con nhóc như nó nói bậy nói bạ mà thôi, sao có thể tin được? Mẹ còn không hiểu bọn con sao? Lần nào có đồ tốt không phải bọn con đều biếu bố mẹ trước tiên ư?”
Trần Xuân Hoa nói xong còn ra vẻ mình oan ức thật, lại liếc nhìn Mộc Trung Quốc và Trương Hiểu Dung, giả bộ lau nước mắt rồi chất vấn: “Anh chị, hai người còn mặc kệ không dạy con đi à?”
Mộc Trung Quốc đã giận đến xanh mặt, ông lườm Mộc Dương: “Mày không nói không ai bảo mày câm đâu! Bình thường tao dạy mày thế nào, hả?”
Mộc Dương chớp chớp mắt, làm như không nghe hiểu Mộc Trung Quốc nói gì, sau đó thành thật nói: “Bố dạy con cái gì cơ? Bình thường bố cũng có ở nhà đâu?”
Mộc Trung Quốc điên tiết lên muốn đánh con ngay tại chỗ. Trái lại Mộc Dương chẳng sợ sệt gì, trước lúc Mộc Trung Quốc ra tay còn hỏi: “Nếu như con không nghĩ đến bố mẹ thì bố mẹ đánh con cũng đành, con nghĩ cho bố mẹ, bố mẹ vẫn muốn đánh con. Vì sao vậy?”
“Có đồ gì tốt trước hết phải nghĩ đến ông bà nội!” Mộc Trung Quốc gần như quát lên.