Xuyên Về Thế Thú Ta Có Hệ Thống Lạc 09

Chương 3



Dần dần mắt đã lấy được ánh sáng, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn lên phía đối diện. Trước mắt cô là một người đàn ông có mái tóc dài màu trắng, khuân mặt góc cạnh đẹp không tì vết. Ở thế giới trước cho dù cô đã gặp qua biết bao nhiêu kiểu người, người đẹp gặp không ít nhưng người đàn ông này đẹp hơn tất cả họ.

Màu mắt có màu xanh lá nhạt mũi cao, môi hồng, cô nhìn đến đỏ mặt. Được cô gái nhìn lâu như vậy người đàn ông đó cũng đỏ ửng lên ...khụ ...khụ....tiếng ho bối rối của người đàn ông vang lên làm cô giật mình, vội lúng túng nói. " thật xin lỗi, tôi không cố ý mạo phạm" sau khi thấy đối phương không nói gì cô liền nói tiếp" cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu không có anh tôi đã chết rồi, thật sự cảm ơn" nói xong cô lúng túng bày tỏ thành ý cúi đầu. Người đàn ông sau khi đứng dậy nghĩ *giống cái nhỏ này thật đáng yêu, mình đã gặp nhiều giống cái trên đời rồi nhưng chưa có ai xinh đẹp và đáng yêu hơn cô ấy cả* nghe xong câu cảm ơn của cô gái chàng trai liền ngồi xuống hỏi một câu. "Giống cái nàng tên là gì, sống ở đâu, sao trước đây ta chưa gặp qua nàng?" " giống đực của nàng đâu, hắn ta không đi cùng nằng bảo vệ nàng sao?" những câu hỏi của người đối diện vang lên, cô gái ngơ ngác tự hỏi * giống cái?* * giống đực * * chả lẽ mình xuyên đến thế giới thú rồi* mặt cô xanh lại nghĩ đến nơi mình đang ở liền không xong rồi.

Thấy cô gái không trả lời chàng trai lại lên tiếng" nàng sợ ta sao, yên tâm đi ta sẽ không hại nàng" nói xong còn không quên cười nhẹ với cô gái. Cô gái thấy vậy liền lắc đầu, hơi run run vừa nhẹ lắc đầu vừa nói " không có, anh hỏi nhanh quá tôi không nghe kịp, cũng không biết trả lời câu nào trước" . Nghe vậy chàng trai nhẹ giọng nói" xin lỗi là ta không phải, ta nói nhanh quá nàng không nghe kịp sao?". Cô gái gật gật nhẹ đầu, sau khi thấy vậy chàng trai hỏi lại.

"Nàng tên là gì?" . " tên của tôi là Linh Lan" sau khi nghe câu hỏi cô gái cũng lên tiếng trả lời. Biết tên của cô gái nhỏ trước mặt chàng trai cũng nói " tên của ta là Vương Lạp" " giống đực của nàng đâu, sao lại để nàng một mình ở chỗ này? Bộ lạc của nàng ở gần đây sao?". Vương Lạp lên tiếng hỏi xem một chút, Linh Lan cũng không dấu chút nào trả lời " ta không có giống đực, còn có ta bị lạc mất bộ lạc của mình".

Nghe vậy Vương Lạp trở nên vui sướng



* giống cái nhỏ chưa có bạn đời vậy ta chính là bạn đời duy nhất của nàng* * ta nhất định sẽ không để giống đực khác cướp mất nàng* nghĩ nghĩ Vương Lạp nói "hay là nàng đi cùng ta về bộ lạc của ta như thế nào?". " nàng có muốn đi cùng ta không?"

thấy Vương Lạp hỏi Linh Lan trầm ngâm chút *nếu bây giờ không theo anh ta mình cũng không có chỗ nào để đi* sau khi suy nghĩ chút Linh Lan đồng ý cùng Vương Lạp trở về.

" được " nghe câu trả lời Vương Lạp vui sướng hóa thân thành bản thể là một con sói trắng, thấy sói Linh Lan ngây người * đều không phải nói sói trắng sống ở những nơi có tuyết sao, sao ở đây lại có* loại nghi vấn được đặt ra, sau đó lại lắc đầu nghĩ nghĩ * mặc kệ, con sói này thật đẹp* ? Thấy tự nhiên Linh Lan lắc đầu Vương Lạp không hiểu gì.

Quay qua nói với Linh Lan rằng " nàng mau leo lên người ta ngồi đi ". Nghe thấy tiếng nói của Vương Lạp vang lên, cắt đứt sự khó hiểu của Linh Lan. Sau khi biết đang nói với mình liền nhanh chóng trèo lên lưng Vương Lạp ngồi, nhanh chóng đi về một hướng khác cách hồ ngày càng xa.

Linh Lan ngồi chắc chắn trên lưng Vương Lạp. " Lan nhi bộ lạc của nàng ở đâu, sao nàng lại lạc đến chỗ này" " cha mẹ nàng không biết có tìm nàng không" Vương Lạp lên tiếng ý tứ dò hỏi.