Xuyên Về Thế Thú Ta Có Hệ Thống Lạc 09

Chương 4



*Nếu thật sự là ba mẹ của Lan nhi tìm sợ rằng Lan nhi sẽ lại bỏ ta đi mất*. * cho dù như vậy ta cũng sẽ theo nàng đến cùng trời cuối đất*.

" ta không rõ tại sao ta lại lạc đến đây, ta chỉ biết lúc đó ta bị thương tỉnh dậy đã ở đây rồi" về phía bộ lạc của ta, ta cũng không rõ họ đã đi đâu nữa" Linh Lan lên tiếng trả lời câu hỏi của Vương Lạp sau đó lại cúi đầu trầm tư, khuân mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt đượm buồn. *Bộ lạc sao, ta còn có bộ lạc sao. Cha mẹ sẽ tìm ta sao, họ chỉ mong mình chết quách đi làm gì có chuyện tìm kiếm ta chứ* nàng cười tự giễu đưa mắt nhìn bầu trời. Khung cảnh trong lành ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, Linh Lan tự biết rằng cha mẹ cô sẽ chẳng bao giờ đi tìm mình cả.

Thấy cô nói như vậy Vương Lạp không biết nghĩ gì liền im lặng. Qua một đoạn đường Vương Lạp để Linh Lan xuống, đối với cô liền nói " nàng ở đây đợi ta một chút, ta đi xong liền quay lại, nàng đừng chạy lung tung". Nói xong liền quay người chạy về phía trước, Linh Lan nhìn bóng lưng dần dần biến mất, không tự chủ được trong lòng thầm nghĩ * lại sẽ rời bỏ mình sao*, * sẽ lại bị lừa dối lần nữa sao*

Đôi tay không tự chủ được nắm chặt đứng ở đó, nghĩ lại trước đây bà ngoại cũng rời bỏ cô mà đi. Bà nói bà ngủ một lúc sẽ lại dậy chơi với cháu, không nghĩ tới lần đó là lần cuối cùng được ở với bà. Trước còn có bà ngoại Linh Lan vẫn sống được yên bình và vui vẻ. Bà mất Linh Lan liền bị cha mẹ đánh đập cùng bỏ đói, quãng thời gian đó khiến cô sợ hãi. Cũng không trách được anh, mới gặp nhau lần đầu chả có quan hệ gì lại không vứt bỏ cô cả, tự nhủ rằng không sao đâu rồi sẽ ổn. Bỏ qua quãng thời gian đen tối đó cô sau này sẽ sống cuộc sống của mình ở đây. Chợt từ xa thấy Vương Lạp trở về, Linh Lan bớt ngờ không nghĩ tới anh sẽ quay trở lại thật. Vương Lạp trên miệng ngậm chùm quả đỏ mọng nhìn thật đẹp mắt, nhanh chóng đến bên phía Linh Lan" .

Anh biến thân thành hình người " Lan nhi mau ngồi đi, ta đem trái cây về cho nàng ăn tạm đỡ đói". Linh Lan thấy vậy liền biết lúc nãy mình lại nghĩ sai về người này, không nhanh không chậm từ từ ngồi xuống. Vương Lạp thấy Linh Lan ngồi xuống cũng vui vẻ đưa cho nàng chùm quả nhỏ. Quả có hình tròn nhỏ như trái nho, vị ngọt thanh, phần thịt bên trong như trái táo. Khi chín có màu đỏ tươi, Linh Lan ăn một quả liền không nhịn được mà thán " thật ngon". Đôi mắt sáng rực nhìn chùm quả đó, Vương Lạp thấy vậy cũng vui vẻ, suốt quãng đường giống cái nhỏ này không nói gì, chỉ biết rằng này thật buồn đôi lúc có chút thê lương. Ánh mắt có thể nhìn thấy bao nhiêu sự tủi thân trong đó, anh không biết làm thế nào cho giống cái nhỏ này vui cả. Chỉ nghe nói giống cái thường sẽ vui vẻ khi có đồ ăn ngon, anh nhọc lòng tìm được chút đồ ăn về. Quả nhiên đúng như vậy, giống cái đã tươi cười trở lại, anh cũng nhẹ lòng hơn.

Thấy Vương Lạp cứ nhìn mình mãi Linh Lan liền không nuốt nổi, cô không có ý ghét anh chỉ cảm thấy lúc đang ăn có người nhìn chằm chằm vào mình liền không thoải mái. Cố nuốt xong miếng cuối, cô dè dặt hỏi Vương Lạp " anh ăn gì chưa, có muốn ăn cũng không?"

Nói xong bèn đưa chùm quả trến trước mặt Vương Lạp, vừa nói xong liền quay mặt đi, cố gắng che dấu gương mặt càng ngày càng đỏ của mình. Nhìn Linh Lan như vậy, Vương Lạp trở nên vui vẻ, * giống cái nhỏ này đang thẹn sao, thật đáng yêu* * tốt bụng như vậy thật không giống với mấy giống cái khác, họ ỷ được nuông chiều liền không xem giống đực ra gì, coi giống đực là đồ tiêu khiển* Vương Lạp nghĩ nghĩ thật may vì trước đây không thích mấy giống cái đó, còn có tìm được một giống cái tốt như vậy. Tự cười cười đến ngốc nghếch, vươn đôi tay ra lấy một quả nhỏ " ta không đói, nàng mau ăn đi, ta ăn một quả này là được rồi" " ta cũng không thích ăn mấy trái hoa quả kiểu này". Vương Lạp đáp lại lời nói của Linh Lan, cô thấy vậy cũng không nói nhiều sợ Vương Lạp sẽ cảm thấy mình thật phiền phức, cô thu hồi tay lại ý vậy được. Ăn xong hai người lại lên đường trở về bộ lạc của Vương Lạp, sắc trời dần dần trở nên ngà ngà, phía trước không xa là một quần cư nhỏ. Họ sống trong hốc đá, xung quanh đều có thú nhân ra vào. Trẻ con chạy đuổi thi nhau có, ồn ào nhộn nhịp. Thấy gần đến bộ lạc Vương Lạp liền hóa hình, không phòng bị Linh Lan bất ngờ bỗng thấy mình đang được bế trên tay săn chắc của Vương Lạp, *aaaa* Linh Lan hốt hoảng khẽ kêu. *Nàng đừng sợ ta sẽ không để nàng bị thương, gần đến bộ lạc rồi, để ta đưa nàng vào*

Vương Lạp nói xong không để Linh Lan phản ứng nhanh chóng bước về phía bộ lạc. Lúc này có người thấy đằng xa thấy thứ gì đó đang đi về phía này bèn nhìn kĩ, lúc rõ ràng thấy trên tay là một giống cái nhỏ mang vẻ mặt hoảng hốt, còn người đang bế giống cái nhỏ đó là Vương Lạp. Nhận ra là thú nhân trong bộ lạc còn là Vương Lạp xưa nay không đến gần giống cái, bỗng chốc lại ôm theo một giống cái khi trở về liền ngơ ngác. Mãi sau đó mới hoàn hồn, * Vương Lạp ngươi trở về rồi* *còn mang theo cả giống cái về* không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, thú nhân đó nói với Vương Lạp. *đừng quản ta, mau chóng tránh ra đừng làm giống cái của ta sợ* Vương Lạp không để ý câu nói mỉa mai của đối phương trực tiếp trả lời rồi bước đi. Đối phương lúc này mới nhìn rõ giống cái trên tay của Vương Lạp, * thật xinh đẹp* gương mặt của thú nhân vừa rồi nói chuyện với Vương Lạp dần dần đỏ lên. " này giống cái đó là sao chứ, ngươi đem nàng từ đâu về vậy" " nàng đã có bạn đời chưa, thử suy nghĩ ta như thế nào" thú nhân đó vừa đuổi theo Vương Lạp vừa nói vươn về phía Linh Lan, chưa thấy qua giống cái nào đẹp như nàng cả. Đôi mắt màu xanh nhạt, gương mặt nhỏ xinh, làn da trắng nõn đôi môi đỏ mọng, tuy trong mắt tràn nhận sự kinh hãi nhưng không thể nào che dấu vẻ đáng yêu và xinh đẹp của nàng. Mái tóc màu vàng nhạt càng làm nàng trở lên nổi bật.

•Cáu• chỉ một từ có thể hình dung Vương Lạp ngay lúc này, giống cái này vốn dĩ là của một mình anh tự nhiên lòi ra một tên muốn đến tranh đoạt, nằm mơ. " cút, biến khỏi mắt của ta", đừng mơ tưởng tới giống cái của bổn đại gia ta " Vương Lạp giận giữ gầm lên.