Tiếng gầm của Vương Lạp vang lên khiến mọi người chú ý, cách đó không xa, Lỵ Ca con gái của tộc trưởng bộ lạc đang nói chửi bới một thú nhân nam nghe thấy tiếng gầm của Vương Lạp liền chú ý đến. Lỵ Ca thích Vương Lạp đã lâu, cô coi trọng anh và nghĩ như vậy Vương Lạp sẽ ngoan ngoãn mà đi theo ả. Chẳng ngờ Vương Lạp này ăn cay ăn đắng nhất quyết không thèm đếm xỉa đến ả khiến ả rất bực mình.
Nghĩ đến vậy thôi đã cảm thấy tức điên lên rồi, cũng còn may trong bộ lạc này không có ai khiến Vương Lạp để ý, ả ta cũng không chấp nhất . Cứ chờ cho sau này hắn hối hận còn không phải cúi đầu trước mặt nàng ta sao. Thật không nghĩ đến chẳng bao lâu sau hắn còn mang theo về một giống cái , giống cái đó không những xinh đẹp hơn ả ta còn được Vương Lạp bao vệ. Chuyện này sao có thể như vậy được, chắc chắn Vương Lạp đang cố ý khiêu khích nàng , để nàng chú ý đến.
Nghĩ đến đây Ly Cơ không tự chủ được cười nhếch lên tiến về phía Vương Lạp cùng giống cái đó. Mấy người đi theo sau Lỵ Cơ cũng nhân cơ hội nịnh hót đi theo sau ả.” Không phải chỉ là thú hai văn thôi sao , còn chưa được để và tầm mắt của Lỵ Cơ, ta thấy Vương Lạp đây là cố ý khiêu khích Lỵ Cơ để ngươi chú ý đến đó, hắn cũng thật là biết kiếm chuyện làm mà”.
Cô gái có khuân mặt tàn nhang da ngăm đen mũi hếch đi đằng sau Lỵ Cơ lên tiếng khinh bỉ Vương Lạp. Trong lời nối không giấu nổi sự khinh bỉ cùng chế nhạo. Tuy Vương Lạp có khuân mặt đẹp trai nhưng cũng chỉ là thủ hai văn bình thường như bao người khác. Trên thế giới này cá lớn nuốt cá bé là chuyện đương nhiên, ai có thể kiếm được bạn đời mạnh mẽ thì chính là tự hào cùng với sự kiêu căng ngạo mạn. nghe người sau nói vậy Lỵ Cơ càng không che dấu được sự huênh hoang mà tiến về phía trước.
Đối phương thấy Vương Lạp hung dữ cũng không nổi cáu , chỉ mỉm cười rồi nhìn Linh Lan. Sau đó cùng nhau đi về phía bộ lạc. Trên đường trở về phía ngôi nhà của Vương Lạp rất nhiều giống đực đều nhìn chằm chằm Linh Lan cùng khuân mặt ửng đỏ, họ căn bản căn bản chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp như nàng cả. Linh Lan nhìn đám thú nhân như vậy trong mắt cô không che dấu được sự sợ hãi. Xung quanh đều ồn ào thấy Lỵ Cơ bước đến đám người vây xung quang Vương Lạp cùng nhau nhường đường.
Càng đến gần thì thấy sắc mặt Vương Lạp không tốt lắm, trên tay đang ôm giống cái nhỏ , Lỵ Cơ thấy vậy có chút tức giận lên tiếng nói ” Vương Lạp ngươi vậy mà đem một giống cái hoang từ bên ngoài vào bộ lạc, ngươi coi bộ lạc này là cái gì hả? “.
“ Đừng tưởng rằng cha ta yêu thương ngươi thì sẽ đồng ý cho một giống cái hoang không rõ lai lịch cùng nguồn gốc này vào trong chung sống”,
“ cho dù cha ta có đồng ý thì ta cũng không cho pháp nàng ta ở đây, ngươi nghe rõ chưa”.
Đám người đi theo nịnh hót Ly Cơ cũng lên tiếng “ phải đó Vương Lạp à tuy rằng cha ngươi từng cứu tộc trưởng một mạng đi chăng nữa thì ân cứu mạng tộc trưởng cũng coi như trả đủ cho ngươi rồi”,
“ cho ngươi chỗ ăn ở còn dạy dỗ ngươi đến bây giờ, không lý nào bây giờ lai đồng ý chuyện hết sức vô lý để ngươi mang giống cái hoang dã đó và sinh sống trong bộ lạc này đâu” .
Thấy vậy mọi người chỉ nhìn nhau không dám nói gì , thấy vậy một cô gái đi theo đám Lỵ Cơ cũng lên tiếng, giọng nối chanh chua cùng khuân mặt gầy của cô ta nhìn thật chướng mắt.
“ đúng vậy Vương Lạp ngươi nghĩ cho kĩ, ai mới là chủ ở đây, ngươi cũng thật là rảnh rỗi, thích Lỵ Cơ như vậy thì trực tiếp thừa nhận luôn đi cần gì phải bày nhiều trò trước mặt nàng ấy như vậy” ,
“ không phải Lỵ Cơ đã cho ngươi cơ hội rồi hay sao “,
“ nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống nói muốn làm bạn đời của nàng ấy , chắc chắn nàng ấy sẽ nể mặt ngươi mà đồng ý cho ngươi theo cùng” .
“ không những vậy chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi giống cái kia của ngươi mà cho phép nàng ta làm ấm giường cho các thú nhân bị thương vì đánh trận đang nằm trong bộ lạc” .
Cô ta nói với giọng như bố thí với ánh mắt khinh miệt cùng nụ cười khinh khỉnh rồi nhìn sang Linh Lan đang run rẩy rên tay Vương Lạp.