Xuyên Về Thế Thú Ta Có Hệ Thống Lạc 09

Chương 6



Vương Lạp lên tiếng dứt khoát trả lời lại Lỵ Cơ “ cút, đừng nghĩ ngươi là con gáii của Lỵ thúc thì ta sẽ không đánh ngươi, nàng ấy là giống cái của ta, ta thích đưa nàng ấy đến thì là do quyết định của ta”. “Còn hai người các ngươi đã chả ra gì còn thích nịnh nọt, thật buồn nôn” , “ hình như các ngươi quên ta đã nói gì sao? Cô ta không xứng” nói xong Vương Lạp không để ý mấy người Lỵ Cơ đang đứng tức điên lên ở đó.

“Ngươi.i..i..” Lỵ Cơ tức giận không nói thành lời, Vương Lạp bế Linh Lan trên tay nhanh chóng tách khỏi đám người thú nhân đi về phía hang động của mình.

Bộ lạc Bắc Hạ là nơi có lịch sử cư trú khá lâu đời, nghe kể rằng hồi đó khi Tam Long thành chưa được xây dựng thì một bộ lạc nhỏ này đã từ từ thành lập, sau này rất nhiều chiến binh dũng sĩ được sinh ra và lớn lên tại đây, nhưng khi Tam Long thành được xây dựng và thành lập họ chào đón những thú nhân mạnh mẽ cũng như những thú nhân đã tiến hoá thành công và trở thành thú có văn đến cùng hưởng những đãi ngộ và lợi ích mà họ đưa ra , ở đây thú nhân làm nhà và ở hang đá hướng về phía bắc, cách đó không xa là một dòng sông khá rộng và to, trong bộ lạc có rất nhiều chủng loại thú nhận khác nhau, ở đây chủ yếu đều là thú nhân một vân đến hai vân hoặc không có vân nào,họ đều là cùng nhau sinh sống tại bộ lạc nhỏ, thú nhân không vân không có sức chiến đấu như những thú nhân có vân, đã tiến hoá và nhận được dị huyền. Dị huyền giống như năng lượng để tạo ra sức chiến đấu cho thú nhân. Không phải ai cũng nhận được dị huyền mà tiến hoá thành thú có vân. Một thú nhân có dị huyền mà không được chỉ bảo thậm chí là sai sót nhẹ thì sẽ là thú không vân, nặng thì sẽ chết.

Bộ lạc nhỏ này có tồn tại thú ba vân đã là cao cao tại thượng rồi, vì những thú nhân mạnh mẽ đều đã đến khu vực Tam Long thành. Đãi ngộ cùng những quyền lợi khi là thú nhân có vân ở đó khác hẳn ở những bộ lạc nhỏ như này. Vương Lạp là người trẻ tuổi nhất trong đám thú nhân này nhưng không lâu trước anh đã thành thú hai vân, đối với những người trong Tam Long thành thì đó là bình thường nhưng trong bộ lạc nhỏ đai biểu cho thú nhân đó sau này sẽ là vương giả.

Vương Lạp sau khi bế Linh Lan về nhà liền thả nàng xuống đống rơm để nàng ngồi lên thoải mái, Vương Lạp nhẹ nhàng để Linh Lan ngồi đó rồi nhẹ nhàng nói rằng “ thật xin lỗi nàng, là ta không tốt” , “ta không nên để đám nữ nhân đó mắng nàng đến khó nghe như vậy” , nàng đừng trách ta nha, sau này ta sẽ không để nàng ta có cơ hội ức hiếp nàng” Vương Lạp nói với giọng điệu kiên định .



“ ta không sao, cám ơn ngươi đã lo lắng và bảo vệ cho ta” Linh Lan lên tiếng trả lời .

* thật đáng giận, đám người thối tha đó dám mắng giống cái nhỏ của ta là giống thú hhoang, nếu không phải nể mặt phụ than nàng ta, ta đã xé nát cái miệng của cô ta rồi, giống cái của ta tốt như vậy , đâu đến lượt bọn họ nói nhănng nối cuội chứ* Vương Lạp nghĩ thầm trong lòng ai oán, vừa tức giận vừa bất bình.

“ nàng đói rồi đúng không để ta đi kiếm đồ ăn cho nàng” , “ ở đây rất an toàn không ai dám vào nhà của ta nên nàng yên tâm nhé” “ nàng ngồi ở đây đợi ta một lát, ta kiếm đồ ăn xong rôì sẽ quay lại ngay” nói xong không chờ Linh Lan kịp phản ứng, Vương lap nhanh nhẹn hôn lên má nàng một cái rồi chạy ra ngoài. Linh Lan phản ứng lại bất chợt đỏ mặt, chửi thầm “ thật không biết xấu hổ” tay không tự chủ bất giác đặt nhẹ lên má chỗ vừa bị chạm qua.

Lúc này bỗng có tiếng ồn ào ngoài cửa , Linh Lan tò mò đứng dậy đi ra ngoài xem, là Lỵ Cơ với mấy thú nhân cái lúc nãy, còn có mấy thú nhân khác cũng đi theo , người dẫn đầu là một thú nhân nam nhìn đã quá trung niên trên mặt có hai văn đỏ sậm nước da ngăm sạm. Trên mặt có chút mệt mỏi , bên cạnh là Lỵ Cơ cùng khuân mặt vênh váo của ả, đám người thú nhân đang tiến về phía của Linh Lan.

Thấy Linh Lan đứng đó mấy giống đực đi theo họ không hẹn cùng nhau kinh ngạc, vừa nãy chưa kịp nhìn chỉ thấy xa mà đã cảm thấy đây là giống cái xinh đẹp rồi, thật không ngờ đến gần càng nhìn rõ hơn được nàng thật xinh đẹp, Ly Cơ thấy vậy liếc mắt cảnh cáo, đám thú nhân giống đực thấy vậy đều cùng nhau né tránh ánh mắt đó, Linh Lan đoán được đại khái người đàn ông dẫn đầu đang tiến về phía mình này là tộc trưởng tộc Bắc Hạ, là người mà đám người đi cùng Lỵ Cơ nói lúc nãy.