Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 1: Quyển Sách Kì Lạ.



Chương 1: Quyển Sách Kì Lạ.

Chương 1: Quyển Sách Kì Lạ.

Xuyên Về Thời Tự Đức.

Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.

Nguyễn Hải là một nhà khảo cổ trẻ tuổi, sống trong một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố Huế. Thành phố này, với lịch sử lâu đời của nó, luôn làm Nguyễn Hải cảm thấy như mình được hòa mình vào một không gian đầy hoài cổ này, nơi mỗi viên gạch, mỗi mảnh đất đều chứa đựng những câu chuyện mà lịch sử chưa thể kể hết. Căn nhà của cậu nằm trên một con phố nhỏ, cách không xa Đại Nội, nơi là biểu tượng của triều đại nhà Nguyễn, nơi cậu dành phần lớn thời gian để nghiên cứu và khám phá những cổ vật, di tích còn sót lại từ thời vua chúa xưa kia.

Với tư cách là một nhà khảo cổ học trẻ, Nguyễn Hải đã dành phần lớn tuổi trẻ của mình để đắm chìm trong những chuyến khảo sát, khai quật di tích cổ. Công việc của cậu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Khảo cổ học là một ngành khoa học đòi hỏi sự kiên nhẫn, tỉ mỉ và đôi khi là sự hi sinh. Có những lúc, công việc cứ kéo dài từ sáng sớm đến khuya, chỉ để phát hiện ra một vài mảnh vỡ cổ hoặc một dấu vết nhỏ không có gì đặc biệt. Nhưng những lúc ấy, cậu vẫn cảm thấy mãn nguyện vì mỗi dấu vết dù nhỏ bé ấy đều mang lại cho cậu một sự hiểu biết mới về quá khứ, về những con người đã sống và xây dựng nên nền văn hoá của dân tộc.

Dù vậy, không phải ngày nào cũng thuận lợi. Một ngày hè oi ả, khi ánh nắng mặt trời thiêu đốt mọi thứ, Nguyễn Hải cùng các cộng sự của mình lại tiếp tục công việc khai quật ở khu vực di tích cổ gần Đại Nội. Đây là một khu vực quan trọng mà họ đã bắt đầu nghiên cứu từ vài tuần trước. Mỗi lần khai quật tại đây đều khiến cậu cảm thấy phấn khích vì những phát hiện mới có thể sẽ hé lộ thêm những bí mật về thời kỳ hoàng kim của triều Nguyễn.

Sáng hôm ấy, cậu thức dậy từ sớm, chuẩn bị dụng cụ và cùng nhóm cộng sự tiến ra khu vực khai quật. Trước khi bắt tay vào công việc, cậu đã lướt qua một số tài liệu nghiên cứu của mình về các di tích trong khu vực này. Mặc dù cậu đã có một kế hoạch rõ ràng, nhưng mỗi lần thực hiện công việc khai quật, cậu vẫn luôn chuẩn bị tinh thần cho những điều bất ngờ, những phát hiện có thể thay đổi hướng nghiên cứu.

Giữa lúc trời đã gần trưa, khi mặt trời lên cao và cái nóng oi ả của mùa hè càng trở nên nặng nề, Nguyễn Hải quay sang nói với cộng sự của mình, một chàng trai có tên là Tín, người mà cậu đã làm việc cùng suốt nhiều tháng qua:

- Này, cậu đói chưa, với lại cũng đã trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi rồi ăn trưa một chút.

Tín ngẩng mặt lên, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười hiền lành, gật đầu đồng ý:

- Được, dù gì thì cũng trưa rồi. Không ăn thì lấy đâu ra sức mà làm việc tiếp. Chúng ta nghỉ một chút đi.

Nguyễn Hải và Tín cùng nhau đi ra khỏi khu vực khai quật, ngồi xuống một ghế đá dưới bóng cây mát mẻ. Họ mở túi cơm đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm. Trong lúc ăn, Nguyễn Hải vừa ăn vừa nghĩ về công việc, về những gì cậu đã tìm thấy hôm nay. Đúng là không có gì quá đặc biệt, chỉ là những mảnh vỡ sứ, một vài hiện vật nhỏ như tiền xu cổ và mảnh gốm.

Nguyễn Hải hỏi, giọng có chút trầm tư:

- Cậu nghĩ sao về những hiện vật này?

Tín trả lời:

- Chắc là những thứ bình thường thôi, chưa có gì đột phá cả. Nhưng chúng ta đã đào sâu hơn, và có thể sẽ tìm thấy thứ gì đó quý giá.

Nguyễn Hải gật đầu. Cậu biết, công việc khảo cổ không phải lúc nào cũng đem lại những phát hiện lớn lao, mà phần lớn thời gian là sự kiên nhẫn và cố gắng, rồi một ngày, mọi thứ sẽ đến.



Sau bữa trưa, họ quay lại khu vực khai quật, nơi các công cụ đã được chuẩn bị sẵn. Những chiếc xẻng nhỏ, chiếc cọ mềm đều sẵn sàng cho công việc tiếp theo. Nguyễn Hải tiếp tục tìm kiếm những dấu vết có thể liên quan đến các sự kiện lịch sử quan trọng mà cậu đã nghiên cứu. Mặt đất ở đây bị thấm đẫm hơi ẩm của mùa hè, mùi đất ẩm phảng phất lên khiến cậu cảm thấy hơi ngột ngạt, nhưng cậu vẫn tiếp tục công việc của mình. Cảm giác đó là một phần không thể thiếu trong mỗi buổi khai quật, nó khiến cậu cảm nhận rõ hơn mối liên kết giữa mình và quá khứ, giữa những di vật mà cậu đang khai quật và những câu chuyện lịch sử của người xưa.

Đột nhiên, khi cậu đào sâu vào một lớp đất ẩm ướt, chiếc xẻng của cậu chạm phải một vật gì đó khá đặc biệt. Cậu dừng lại, mắt sáng lên, cảm giác như có điều gì đó quan trọng đang hiện ra. Nguyễn Hải từ từ dùng tay vén lớp đất và phát hiện ra một vật phẩm mà cậu chưa từng thấy trong suốt thời gian dài làm khảo cổ, đó là một cuốn sách kỳ lạ, được bọc trong một lớp vải lụa đỏ đã phai màu. Cuốn sách này không giống bất kỳ cuốn sách nào mà cậu từng gặp. Những trang giấy đã ngả vàng theo thời gian, nhưng những dòng chữ được viết bằng một loại mực đen đậm lại rất rõ ràng. Cảm giác như cuốn sách này có điều gì đó đặc biệt, không phải là một cổ vật thông thường.

Nguyễn Hải đưa tay lên cẩn thận mở cuốn sách ra. Ngay khi đó, một luồng gió mạnh đột ngột thổi qua, khiến những trang giấy của cuốn sách bay lên, như thể chúng đang bị cuốn vào không khí. Cậu giật mình, lùi lại một bước, nhưng không thể rời mắt khỏi cuốn sách. Một lực hút kỳ lạ từ cuốn sách kéo cậu lại gần hơn, như thể cuốn sách đang cố gắng lôi kéo cậu vào một thế giới khác. Cảm giác này thật lạ lùng, như thể không gian và thời gian xung quanh cậu đang dần biến mất.

Nguyễn Hải tự nói với mình, nhưng trong lòng cậu cảm thấy một sự kỳ bí vô cùng mạnh mẽ:

- Không thể nào... Cuốn sách này...

Trước khi cậu kịp suy nghĩ gì thêm, một luồng sáng mạnh mẽ từ cuốn sách bao trùm lấy cậu. Cậu cảm thấy mình như bị hút vào một vũ trụ khác, không gian xung quanh dần mờ đi, và mọi thứ như xoay chuyển. Cảm giác như thời không bị đảo lộn, không còn là những khoảnh khắc thực tại, mà tất cả đều tan biến trong một khoảnh khắc đầy choáng váng. Cậu không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra. Cảm giác này giống như một giấc mơ, nhưng lại rất thực. Chưa bao giờ Nguyễn Hải cảm thấy mình mất phương hướng như vậy.

Đột nhiên, tất cả mọi thứ im bặt. Cậu không còn nghe thấy tiếng xẻng, không còn cảm nhận được hơi nóng của mặt trời hay mùi đất ẩm nữa. Chỉ còn một bóng tối mờ ảo bao quanh. Cảm giác như cậu đang bay xuyên qua không gian, không gian này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Những hình ảnh mờ ảo cứ lướt qua mắt cậu. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc để mình bị cuốn theo, như thể không có cách nào thoát khỏi luồng sáng kỳ bí đó.

Cuối cùng, sau một khoảnh khắc không xác định được, Nguyễn Hải cảm thấy đất dưới chân mình vững chắc trở lại. Cậu từ từ mở mắt, và khi nhìn xung quanh, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

Cậu không còn thấy mình ở khu di tích nữa. Thay vào đó, cậu đang đứng trong một căn phòng lộng lẫy, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua những ô cửa sổ chạm khắc tinh xảo, chiếu xuống những bức tường gỗ mạ vàng. Một mùi hương trầm ấm thoang thoảng trong không khí. Xung quanh cậu là một không gian mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây. Những bức thư họa trang trí những bức tường, những vật dụng trong phòng đều rất cổ xưa và sang trọng.

Nhưng điều khiến cậu bàng hoàng hơn cả là khi nhìn vào tấm gương đối diện, cậu không còn thấy hình ảnh của mình nữa. Thay vào đó, trong gương là hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi, khoác trên mình bộ long bào của triều Nguyễn, đội mũ Cửu Long.

Cảm giác đó thật kỳ lạ, như thể cậu không còn là Nguyễn Hải nữa mà là một người khác, một người hoàn toàn khác, mặc dù cậu có thể cảm nhận được cơ thể của mình. Cậu tự hỏi liệu mình đang mơ hay tất cả chỉ là ảo giác, nhưng mọi thứ xung quanh lại quá chân thực.

Cậu lẩm bẩm, lùi lại một bước, cố gắng phân tích tình hình.

- Không thể nào... Mình... mình đang ở đâu?

Lúc này, từ phía sau, một tiếng gọi vang lên:

- Bệ hạ, ngài đã tỉnh lại rồi?

Nguyễn Hải giật mình, quay lại, tim đập thình thịch. Cậu vừa mới cảm nhận được sự lạ lùng trong không gian này, nhưng giờ đây, câu hỏi đầu tiên trong đầu cậu là:



- Ai vừa gọi mình là… bệ hạ?

Người đứng trước mặt cậu là một quan đại thần mặc áo dài, tay cầm quạt giấy, lưng hơi cúi xuống trong tư thế tôn kính. Vị quan này có vẻ ngoài già dặn, tóc đã điểm bạc, nhưng ánh mắt của ông lại rất sắc bén, toát lên sự thông minh và sự kính trọng dành cho cậu. Ông không nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Hải, mà cúi đầu thấp, vẻ mặt biểu lộ sự tôn kính tuyệt đối.

Vị quan đại thần cất tiếng, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy sự kính cẩn.

- Bệ hạ, ngài đã tỉnh lại rồi?

Nguyễn Hải vẫn chưa thể hiểu hết những gì đang xảy ra. Cảm giác choáng váng từ cuốn sách kỳ lạ vẫn còn đọng lại trong đầu, khiến cậu khó có thể tập trung. Cậu nhìn quanh, cảm nhận rõ ràng đây là một không gian rất khác biệt. Phòng này trang trí theo phong cách cổ xưa, với những bức tường gỗ chạm khắc tỉ mỉ, những đèn lồng treo cao, và một chiếc ngai vàng bằng gỗ quý đặt ở giữa phòng. Những vật dụng trong phòng đều mang đậm dấu ấn của triều đại phong kiến nhà Nguyễn.

Khi cậu quay lại nhìn mình trong tấm gương lớn đối diện, ánh mắt của cậu dường như dừng lại trên bộ long bào mà mình đang mặc. Những chiếc đai vàng, những họa tiết rồng phượng tinh xảo, và chiếc mũ Cửu Long trông rất quen thuộc, đó là những đặc trưng của vua chúa triều Nguyễn. Cảm giác đó thật kỳ lạ, như thể cậu đang mang thân xác của một người khác, nhưng lại hoàn toàn ý thức được mọi thứ xung quanh. Cậu không thể giải thích nổi sự việc này, nhưng một điều chắc chắn, cậu không còn là Nguyễn Hải, không còn là nhà khảo cổ học trẻ tuổi sống trong thế kỷ 21 nữa.

Vị quan đại thần vẫn đứng im, chờ đợi cậu trả lời. Nguyễn Hải nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cậu biết mình không thể bối rối mãi, dù tình huống này quá phức tạp và kỳ lạ. Đưa tay lên sờ nhẹ vào mũ Cửu Long, cậu thử hỏi:

- Ngài... là ai? Tại sao ngài lại gọi tôi là… bệ hạ?

Vị quan đại thần nhíu mày một chút, rồi lại cúi đầu thấp hơn, giọng ông tràn đầy cung kính và có chút lo lắng:

- Thưa bệ hạ, thần là Nguyễn Văn Tường, tham tri chính sự. Ngài là Tự Đức, vua của Đại Nam. Ngài vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ dài. Mọi chuyện đều đã sẵn sàng để ngài ra triều.

Nguyễn Hải nghe mà không khỏi choáng váng. Lời của Nguyễn Văn Tường vang lên như một cú tát mạnh vào suy nghĩ của cậu:

- "Tự Đức? Vua của Đại Nam?"

Cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe. Cậu, Nguyễn Hải, nhà khảo cổ học trẻ, hiện đang ở trong cơ thể của vua Tự Đức? Nhưng làm sao có thể như vậy? Cuốn sách ấy, luồng sáng ấy, tất cả chỉ là một sự kiện không thể lý giải.

Nguyễn Hải vẫn không thể nhận thức rõ tình hình, nhưng có lẽ vì sự tôn trọng trong ánh mắt của Nguyễn Văn Tường, cậu không dám làm gì hơn ngoài việc hỏi lại:

- Tự Đức… là tôi sao? Nhưng làm sao tôi lại ở đây, trong cơ thể của người này?

Nguyễn Văn Tường nghiêm mặt, vẫn giữ tư thế cung kính và trả lời:

- Thưa bệ hạ, thần vẫn không hiểu ý của người. Nhưng quan trọng hơn, thưa bệ hạ, hiện nay đã đến lúc ngài phải đối mặt với những quyết định quan trọng. Cả triều đình đang chờ đợi sự quyết định của ngài.

Nguyễn Hải lặng đi, đầu óc quay cuồng. Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, rồi nhìn lại xung quanh, tìm kiếm một lời giải thích nào đó. Nhưng không có gì ngoài sự lạ lẫm, không gian cung điện bàng bạc trong ánh sáng mờ ảo, và vị quan đang đứng đó, chờ đợi cậu phản ứng.



- Vậy… tôi đang ở đâu? – Nguyễn Hải hỏi, giọng run rẩy.

Nguyễn Văn Tường đứng thẳng người, ánh mắt ông ánh lên sự kiên định:

- Thưa bệ hạ, ngài đang trong Hoàng Cung. Ngài đã bị bệnh suốt nhiều ngày qua, và hôm nay đã tỉnh lại. Triều đình đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc họp sáng nay.

Câu nói của ông khiến Nguyễn Hải cảm thấy như mình bị vỡ òa trong nghẹt thở. Cậu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng có một điều, mọi thứ xung quanh cậu đều thật. Cậu không thể phủ nhận sự thật này nữa.

Nguyễn Hải ngồi xuống ngai vàng, cảm nhận sự lạnh lẽo từ những họa tiết kim loại xung quanh. Cậu nhìn vào bàn tay của mình, những ngón tay vừa mới chạm vào cuốn sách kỳ lạ, giờ đây lại đang chạm vào những vật phẩm quý giá trong cung điện. Cảm giác này như một mớ hỗn độn, giữa sự hiện đại của chính cậu và lịch sử mà cậu đang sống trong thân xác của Tự Đức.

Nguyễn Văn Tường nghiêm trang bước tới gần, nhẹ nhàng đặt một bản tài liệu lên bàn trước mặt Nguyễn Hải:

- Thưa bệ hạ, đây là các báo cáo về tình hình đất nước. Có những vấn đề quan trọng mà ngài cần phải xem xét ngay. Đặc biệt là tình hình thuế khóa và q·uân đ·ội.

Nguyễn Hải nhìn bản báo cáo, những con chữ và các bảng số liệu khô khan, nhưng cậu không thể không nhận ra một điều, đất nước này đang ở trong tình trạng không ổn định. Những khó khăn do c·hiến t·ranh, các cuộc khởi nghĩa trong nước, và đặc biệt là sự đe dọa từ các cường quốc phương Tây, đang đẩy Đại Nam vào tình thế khó khăn. Cậu không cần phải là một chuyên gia về chính trị để nhận ra rằng mọi quyết định bây giờ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cả đất nước.

Nguyễn Hải nhìn lên, không thể che giấu sự bối rối trong mắt mình:

- Vậy những vấn đề này… tôi phải làm gì? Tại sao mọi thứ lại trở nên rối ren như vậy?

Nguyễn Văn Tường cúi đầu, trả lời:

- Thưa bệ hạ, chính trị trong triều đình hiện tại đang chia rẽ. Các quan lại bảo thủ không muốn thay đổi, họ lo ngại các cải cách của ngài sẽ làm suy yếu quyền lực của họ. Nhưng nếu ngài không có những cải cách mạnh mẽ, chúng ta sẽ không thể chống lại các đế quốc phương Tây, và đất nước sẽ không thể tồn tại lâu dài.

Nguyễn Hải lắng nghe, trong lòng cậu dấy lên một sự nhận thức rõ ràng. Cậu không còn là Nguyễn Hải của thế kỷ 21 nữa. Cậu là vua Tự Đức, người sẽ phải đối mặt với những vấn đề khẩn cấp của đất nước, một đất nước đang bị đe dọa bởi thế lực bên ngoài và phân hóa bên trong.

Từ trước đến nay, cậu chỉ đọc sách và nghiên cứu lịch sử, nhưng bây giờ chính cậu là một phần của lịch sử ấy. Và điều đó khiến cậu cảm thấy vừa choáng ngợp vừa lo lắng. Tuy nhiên, nếu không làm gì, Đại Nam sẽ không thể tồn tại trước sự áp bức từ phương Tây. Cậu có thể không quen thuộc với triều đình, không biết rõ các mối quan hệ nội bộ, nhưng cậu hiểu rằng nếu không hành động, tương lai của đất nước sẽ rất u ám.

Nguyễn Hải đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Văn Tường, quyết tâm trong lòng dâng lên:

- Tôi hiểu rồi. Các cải cách sẽ được thực hiện. Cần phải thay đổi, dù khó khăn đến đâu, tôi sẽ không để đất nước này rơi vào tay những kẻ bảo thủ.

Nguyễn Văn Tường cúi đầu, sự tôn trọng trong mắt ông càng tăng lên, mặc dù ông biết rằng quyết định này sẽ không dễ dàng. Những cải cách là điều cần thiết, nhưng liệu triều đình có thể chấp nhận chúng? Liệu các quan lại bảo thủ có thể đứng cùng một mặt trận với ngài vua trẻ này?

Nguyễn Hải nhìn ra ngoài cửa sổ cung điện, nơi những cánh chim bay lượn trong bầu trời xanh thẳm. Trong lòng cậu, một niềm hy vọng le lói rằng cậu có thể thay đổi được số phận của đất nước này, dù chỉ là trong thân xác của Tự Đức.