Cả không gian trong cung điện triều Nguyễn hôm ấy như ngừng lại, một không khí nặng nề bao trùm. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Nguyễn Hải đang ngồi trên ngai vàng, đôi mắt thẳng tắp, không chút dao động, nhìn những vị đại thần đang quỳ trước mặt. Dù chỉ vừa mới xuyên không vào thân xác của vua Tự Đức, Nguyễn Hải nhanh chóng nắm bắt được tình hình đất nước và sự trì trệ của triều đình. Với trí thức hiện đại và tư duy lý tính của một nhà khảo cổ, cậu hiểu rằng nếu không có sự đổi mới mạnh mẽ, Đại Nam sẽ không thể tồn tại lâu dài trong thế giới đang thay đổi chóng mặt.
Ngày hôm sau, trong một cuộc họp nội các đầy căng thẳng, Nguyễn Hải đã nhận thức được rõ ràng hơn bao giờ hết rằng đất nước đang đứng trước một bước ngoặt quyết định. Cuộc họp không chỉ là một công việc nội bộ đơn thuần, mà là trận chiến giữa hai tư tưởng đối nghịch đó là bảo thủ và cấp tiến. Trong khi phe bảo thủ muốn duy trì trật tự cũ và bảo vệ truyền thống, phe cấp tiến lại khao khát một cuộc cải cách toàn diện để đất nước có thể phát triển và hội nhập với thế giới.
Trần Thiện Hòa, một trong những quan lại có ảnh hưởng nhất trong triều, nổi bật với vai trò chỉ huy q·uân đ·ội và là người quản lý chính sách thuế, là đại diện của phe bảo thủ trong cuộc họp hôm nay. Giọng nói của ông vang lên, nặng nề và đầy sự khảng khái:
- Thưa bệ hạ, những cải cách này quá vội vàng và có thể sẽ gây nguy hại cho đất nước. Chúng ta đã có một hệ thống lâu đời và không thể dễ dàng thay đổi chỉ vì những lý thuyết mới mẻ. Nếu quá nhiều thay đổi cùng lúc, không chỉ làm suy yếu quyền lực của triều đình, mà còn có thể dẫn đến sự r·ối l·oạn và mất kiểm soát.
Nguyễn Hải ngồi thẳng, ánh mắt không hề lùi bước. Mặc dù biết Trần Thiện Hòa là một người rất có uy tín, đặc biệt trong vấn đề quân sự và chính sách thuế, nhưng cậu cũng nhận ra rằng những quan điểm của ông đã bắt đầu trở nên lạc hậu và không còn phù hợp với thực tế. Cậu không thể để đất nước mãi mãi chìm trong sự bảo thủ, khi mà mọi yếu tố bên ngoài đang thay đổi từng ngày.
Nguyễn Hải kiên quyết đáp lại:
- Trần Thiện Hòa, ngài nói đúng, những thay đổi này có thể gây ra xáo trộn, nhưng đó là đúng với một triều đại đã và đang đi vào suy tàn. Chúng ta không thể cứ giữ mãi những giá trị lỗi thời khi đất nước đang đứng trước sự đe dọa nghiêm trọng từ bên ngoài. Nếu không thay đổi, chúng ta sẽ trở thành những kẻ yếu đuối, bị thao túng và chinh phục bởi các thế lực mạnh hơn.
Giọng nói của Nguyễn Hải lạnh lùng, nhưng đầy quyết đoán. Đó là tiếng nói của một người đứng trước sự lựa chọn sống còn của đất nước, không có chỗ cho sự do dự hay lùi bước.
Trần Thiện Hòa không hề bị dao động, ông đứng thẳng và nhìn Nguyễn Hải bằng ánh mắt bình thản:
- Thưa bệ hạ, thần chỉ muốn nhắc nhở rằng mọi thay đổi đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng. Chúng ta đã xây dựng một nền tảng ổn định từ nhiều thế hệ qua, và nếu phá vỡ nó một cách vội vã, chúng ta có thể sẽ hối hận. Mở cửa giao thương, thay đổi q·uân đ·ội và hệ thống thuế mà không có sự chuẩn bị kỹ càng sẽ tạo ra r·ối l·oạn không chỉ trong triều đình mà còn trong lòng dân.
Lời của Trần Thiện Hòa vẫn chứa đựng một sự khôn ngoan và tầm nhìn dài hạn, nhưng nó lại thiếu sự can đảm và sự nhận thức về sự thay đổi cần thiết. Nguyễn Hải thở dài, biết rằng cuộc chiến này không hề dễ dàng, nhưng cậu không thể lùi bước. Cải cách là điều kiện tiên quyết để đất nước có thể tồn tại và phát triển.
Trong lúc sự căng thẳng trong phòng họp lên đến cao trào, một ánh sáng hy vọng chiếu vào khi Phan Thanh Giản, một trong những quan lại cấp tiến, lên tiếng. Phan Thanh Giản là người mà Nguyễn Hải đặc biệt tin tưởng, bởi ông đã từng nhiều lần bày tỏ sự bất mãn đối với chính sách bế quan tỏa cảng của triều đình và mong muốn mở cửa giao thương để học hỏi những tiến bộ khoa học kỹ thuật từ phương Tây.
Phan Thanh Giản đứng lên, ánh mắt đầy kiên định và sáng suốt:
- Thưa bệ hạ, thần hoàn toàn đồng tình với ngài. Chúng ta không thể cứ bảo thủ mãi như vậy. Nếu không học hỏi từ những nền văn minh khác, chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau. Mở cửa giao thương với phương Tây, áp dụng những tiến bộ khoa học kỹ thuật từ họ sẽ giúp chúng ta tăng cường khả năng tự vệ và phát triển kinh tế. Bảo thủ sẽ chỉ khiến chúng ta trở thành kẻ lạc hậu, dễ dàng bị các thế lực ngoại bang chèn ép.
Lời của Phan Thanh Giản như một luồng gió mới, tiếp thêm sức mạnh cho Nguyễn Hải trong cuộc chiến này. Mặc dù biết rằng những người như Phan Thanh Giản còn quá ít trong triều đình, nhưng sự ủng hộ từ ông cũng là một dấu hiệu tích cực. Phe bảo thủ vẫn còn rất mạnh, nhưng ít nhất, cậu đã có những người sẵn sàng đứng về phía mình.
Cuộc họp kéo dài đến tận chiều tối, và cuối cùng, dưới sự kiên quyết của Nguyễn Hải và sự ủng hộ của Phan Thanh Giản, các quyết định về cải cách q·uân đ·ội, hệ thống thuế và mở cửa giao thương với các quốc gia phương Tây bắt đầu được thông qua. Tuy nhiên, mọi thứ chưa kết thúc. Cuộc chiến trong triều đình chỉ mới bắt đầu.
Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, những quan lại bảo thủ không chịu bỏ cuộc. Họ âm thầm gặp gỡ, bàn bạc, tìm cách phản đối các cải cách của Nguyễn Hải. Những kế hoạch phản kháng bắt đầu được lên, và phe bảo thủ rõ ràng không chấp nhận để những thay đổi này dễ dàng được thực hiện. Càng có sự phản đối mạnh mẽ từ họ, càng làm tăng thêm quyết tâm của Nguyễn Hải. Cậu hiểu rằng đây chỉ là những bước đầu trong cuộc chiến này, và nếu không kiên quyết, tất cả những cải cách mà cậu đã vạch ra sẽ sớm bị nhấn chìm trong sự bảo thủ và cản trở của các thế lực p·hản đ·ộng trong triều.
Nguyễn Hải không thể để mình lùi bước. Cải cách là con đường duy nhất để đất nước có thể tự bảo vệ và phát triển. Và dù có phải đối diện với sự chống đối mạnh mẽ từ trong triều hay từ các thế lực bên ngoài, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ con đường ấy.
Sau cuộc họp căng thẳng với các quan lại trong triều, Nguyễn Hải trở lại cung điện, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ nặng nề. Đêm đã buông xuống, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu trên các giá đỡ khiến không gian trong căn phòng riêng của cậu trở nên u tối, mờ mịt. Những bóng đen của các vật dụng trong phòng nhấp nhô trên tường như phản chiếu sự hỗn loạn trong tâm trí cậu. Mặc dù cuộc họp đã kết thúc, nhưng những quyết định mà cậu vừa đưa ra chỉ mới là bước khởi đầu cho một hành trình dài và đầy gian nan.
Nguyễn Hải biết rằng đất nước mà cậu đang lãnh đạo, không thể tiếp tục duy trì lối sống cũ kỹ, lạc hậu. Cải cách là con đường duy nhất để đất nước thoát khỏi sự yếu kém và bảo vệ chính mình trước những nguy cơ đến từ các cường quốc phương Tây đang ngày càng mở rộng ảnh hưởng. Nhưng trong lòng cậu, vẫn tồn tại một câu hỏi không ngừng vang lên rằng liệu cậu có đủ thời gian để thực hiện những thay đổi đó hay không? Thực tế là, dù có những thay đổi đầu tiên được thực hiện, nhưng đó chỉ là những bước đi nhỏ bé trong một đại cuộc mà thôi.
Cậu đứng tựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi bầu trời tối đen như mực, chỉ có những ngôi sao thưa thớt lấp lánh như những hy vọng mờ nhạt. Trong cái yên tĩnh của không gian, chỉ còn lại tiếng thở dài của cậu.
Cậu tự hỏi Liệu có thể thay đổi đủ nhanh để chống lại các thế lực bên ngoài? Đó là câu trả lời là không dễ dàng, nhưng không thể chần chừ nữa.
Trong lúc tâm trạng Nguyễn Hải đang dâng trào với những suy nghĩ mơ hồ về tương lai, một người đã tìm đến cậu. Đó là Phan Thanh Giản, một trong những quan lại cấp tiến mà cậu tin tưởng, người luôn đồng hành với cậu trong những cải cách khó khăn. Dù biết rằng mình có thể gặp phải sự phản đối mạnh mẽ từ các thế lực bảo thủ, nhưng Phan Thanh Giản hiểu rằng không có con đường nào khác ngoài cải cách.
Phan Thanh Giản bước vào phòng, sắc mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt đầy sự kiên định. Ông là người duy nhất có thể giúp Nguyễn Hải nhìn nhận sự tình một cách thực tế, giúp cậu hiểu rằng cải cách không phải là chuyện có thể thực hiện trong một sớm một chiều, mà phải là một quá trình dài hơi, đòi hỏi sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Phan Thanh Giảng nói:
- Thưa bệ hạ, thần hiểu rằng cải cách là con đường duy nhất để đất nước tiến bộ. Tuy nhiên, việc thay đổi trong q·uân đ·ội và chính trị không phải là việc đơn giản. Chúng ta cần phải có một kế hoạch chi tiết và phải chú ý đến phản ứng của dân chúng. Không chỉ các quan lại bảo thủ, mà ngay cả những tầng lớp dân chúng cũng không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi này.
Nguyễn Hải nhìn Phan Thanh Giản, ánh mắt đầy sự quyết đoán nhưng cũng có một chút lo lắng. Cậu hiểu những lo ngại của Phan Thanh Giản, nhưng cậu không thể ngừng lại.
Cậu trầm ngâm nói:
- Ta biết điều đó, nhưng chúng ta không thể ngừng lại, nếu chúng ta không thay đổi, Đại Nam sẽ chỉ mãi chìm đắm trong sự yếu kém và lạc hậu. Cải cách là điều không thể tránh khỏi, dù có khó khăn đến đâu.
Phan Thanh Giản gật đầu, rồi tiếp lời:
- Vậy thần sẽ giúp bệ hạ tổ chức một nhóm nghiên cứu, tìm hiểu về các kỹ thuật quân sự, các phương pháp phòng thủ và c·hiến t·ranh của phương Tây. Đồng thời, chúng ta phải chuẩn bị cả về vật lực lẫn tinh thần, trước khi quyết định mở cửa giao thương với phương Tây. Nếu không làm được điều này, chúng ta có thể sẽ rơi vào một cuộc khủng hoảng mà khó có thể thoát ra.
Nguyễn Hải lặng im một lúc, suy nghĩ về những lời của Phan Thanh Giản. Cậu biết, để có thể thực hiện được những cải cách, cần phải có sự chuẩn bị chu đáo. Nếu không, mọi thứ sẽ sụp đổ như một lâu đài cát trước sóng lớn. Nhưng dù có khó khăn đến đâu, cậu vẫn không thể lùi bước. Cải cách là điều kiện sống còn của Đại Nam trong thế giới ngày càng biến động.
Thế là Nguyễn Hải nói:
- Được, chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch. Tuy nhiên, phải nhanh chóng. Chúng ta không thể để sự chần chừ làm mất đi cơ hội duy nhất để thay đổi cục diện.
Ngày hôm sau, một cuộc họp kín được tổ chức tại cung điện, với sự tham gia của Phan Thanh Giản và các nhân vật chủ chốt khác trong triều. Nguyễn Hải đứng đầu bàn, ánh mắt quyết đoán, nhìn vào từng khuôn mặt đang ngồi xung quanh. Mỗi người trong họ đều mang trong mình một vai trò quan trọng trong việc thực hiện các cải cách. Tuy nhiên, đằng sau những khuôn mặt nghiêm nghị ấy, cậu biết rằng sự phản đối ngầm vẫn đang tồn tại. Một số quan lại bảo thủ chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận những thay đổi mà cậu đang hướng tới.
Nguyễn Hải bắt đầu cuộc họp bằng một lời tuyên bố ngắn gọn, nhưng đầy sức nặng:
- Chúng ta đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng. Cải cách không phải là lựa chọn mà là sự bắt buộc để cứu vãn đất nước. Trẫm đã quyết định tổ chức lại q·uân đ·ội, cải cách hệ thống thuế, mở cửa giao thương với phương Tây và cải thiện hệ thống giáo dục. Đây sẽ là nền tảng để đất nước có thể tiến bước vào tương lai.
Phan Thanh Giản đứng lên, trình bày kế hoạch chi tiết về các cải cách quân sự. Ông nhấn mạnh rằng, để đối phó với các thế lực bên ngoài, q·uân đ·ội cần phải được hiện đại hóa, từ huấn luyện đến trang thiết bị. Việc mời các chuyên gia quân sự phương Tây để giảng dạy và chuyển giao công nghệ là bước đi đầu tiên. Những cuộc thảo luận về chiến lược, v·ũ k·hí, và kỹ thuật c·hiến t·ranh phương Tây sẽ là chìa khóa để nâng cao khả năng phòng thủ của đất nước.
Một phần quan trọng trong cuộc cải cách này là việc cải tổ hệ thống thuế, với mục tiêu tăng cường ngân sách quốc gia. Điều này sẽ giúp đất nước có đủ tài chính để triển khai các dự án cơ sở hạ tầng, phát triển kinh tế và quân sự. Cải cách thuế không chỉ đơn giản là thay đổi luật lệ, mà là sự thay đổi toàn diện trong cách thức điều hành nền kinh tế.
Cũng trong cuộc họp này, Nguyễn Hải đưa ra một kế hoạch dài hơi về việc mở cửa giao thương với phương Tây. Cậu biết rằng sự tiếp cận này sẽ mang đến nhiều cơ hội, nhưng cũng không ít thử thách. Để làm được điều này, không chỉ cần sự chuẩn bị về kinh tế, mà còn phải có sự chuẩn bị về mặt chính trị và quân sự.
Tuy nhiên, những quyết định này của Nguyễn Hải không hề dễ dàng được chấp nhận. Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, một số quan lại bảo thủ đã bắt đầu âm thầm tìm cách đối phó với các cải cách mà nhà vua vừa đưa ra. Họ không thể chấp nhận những thay đổi quá lớn, vì điều đó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi và vị thế của họ trong triều đình. Những thế lực bảo thủ này đã tồn tại từ lâu, và họ không dễ dàng từ bỏ quyền lực của mình.
Dẫu vậy, Nguyễn Hải vẫn kiên quyết. Cậu hiểu rằng những khó khăn phía trước sẽ rất lớn, nhưng không thể vì sợ hãi mà lùi bước. Cải cách phải được thực hiện bằng mọi giá, nếu không, đất nước này sẽ chỉ còn lại sự đổ nát và yếu đuối, không thể tự bảo vệ chính mình trong thế giới đang thay đổi từng ngày.
Cậu nhìn vào bức tranh lớn của lịch sử, nơi các quốc gia phương Tây đang tiến hành những cuộc cách mạng về quân sự, kinh tế, và giáo dục. Đó là con đường mà cậu phải đi, dù có gian nan đến đâu.
Nguyễn Hải đứng dậy, ánh mắt kiên quyết nhìn về phía trước. Cậu biết rằng không chỉ bản thân mà cả đất nước này đều đang đứng trước một thách thức khổng lồ. Những cải cách mà cậu đưa ra sẽ không chỉ thay đổi cơ cấu triều đình mà còn ảnh hưởng sâu rộng đến toàn xã hội. Đằng sau những quyết định ấy là sự sống còn của Đại Nam trong một thế giới đang biến đổi không ngừng.
Mặc dù cuộc họp đã kết thúc, nhưng không khí căng thẳng vẫn vây lấy tâm trí Nguyễn Hải. Những đối kháng nội bộ trong triều đình, sự phản đối mạnh mẽ từ phe bảo thủ, tất cả đều như một đám mây đen u ám bao trùm. Cậu không thể không nghĩ đến những bước đi tiếp theo. Để cải cách thành công, không thể chỉ dựa vào sự kiên quyết của một người. Cậu cần có sự đồng lòng của những người thật sự tin tưởng vào tầm nhìn của mình.
Phan Thanh Giản bước vào phòng, đôi mắt không giấu nổi sự lo âu, nhưng cũng đầy sự quyết tâm. Ông đã luôn đồng hành cùng Nguyễn Hải trong mọi kế hoạch cải cách, và giờ đây, một lần nữa, sự hiện diện của ông như một ngọn đuốc sáng trong bóng tối. Ông ngồi xuống đối diện, không cần nói lời nào, nhưng sự im lặng ấy lại khiến không khí trong phòng càng nặng nề hơn.
Nguyễn Hải thở dài, cảm nhận được gánh nặng của mình. Cải cách là con đường duy nhất, nhưng con đường ấy không hề bằng phẳng, mà đầy rẫy những thử thách. Cậu nhìn Phan Thanh Giản, đôi mắt sâu thẳm như đang chất vấn chính bản thân mình:
- Ta không biết mình có đủ sức để thay đổi tất cả không. Sự phản đối từ phe bảo thủ mạnh mẽ lắm, và chẳng ai muốn nhượng bộ. Liệu chúng ta có đủ thời gian không?
Phan Thanh Giản lặng im một lúc, rồi chậm rãi trả lời:
- Thưa bệ hạ, thần hiểu những lo lắng của ngài. Để thực hiện cải cách, không chỉ cần có chiến lược rõ ràng, mà còn cần thời gian và sự kiên nhẫn. Tuy nhiên, chúng ta không thể chần chừ quá lâu. Nếu không hành động ngay, chúng ta sẽ trở thành những kẻ yếu đuối trong mắt các thế lực bên ngoài. Một quốc gia không thay đổi sẽ bị yếu đi và dễ dàng bị xâm lược.
Lời nói của Phan Thanh Giản như một lời khích lệ, tiếp thêm sức mạnh cho Nguyễn Hải. Cậu hiểu rằng đây không phải là thời điểm để chần chừ hay suy nghĩ quá nhiều. Tình hình đất nước đang rất nguy cấp, và chỉ có cải cách mới giúp Đại Nam đứng vững trước những thử thách lớn lao phía trước.
Ngay khi cuộc họp kết thúc, Nguyễn Hải lập tức triệu tập một nhóm các chuyên gia và quan lại cấp tiến để xây dựng các kế hoạch cụ thể. Mọi kế hoạch đều phải được tính toán kỹ lưỡng, từ cải cách q·uân đ·ội cho đến chính sách thuế và mở cửa giao thương. Mỗi bước đi phải được chuẩn bị một cách cẩn thận để tránh bất kỳ sai lầm nào có thể dẫn đến r·ối l·oạn.
Nhưng khi mọi thứ đang trong quá trình chuẩn bị, sự phản đối từ phe bảo thủ bắt đầu lộ rõ. Những cuộc gặp gỡ bí mật, những cuộc họp kín diễn ra trong bóng tối của triều đình, tất cả đều nhằm mục đích ngăn chặn các cải cách của Nguyễn Hải. Phe bảo thủ vẫn còn rất mạnh mẽ, với những thế lực đã tồn tại lâu đời trong triều đình và trong xã hội.
Một ngày nọ, khi Nguyễn Hải đang làm việc trong phòng riêng, có một thư từ gửi đến. Đó là một bức thư kín, được viết bởi một trong những quan lại bảo thủ đang tìm cách phản kháng. Bức thư cảnh báo Nguyễn Hải rằng nếu các cải cách tiếp tục được thực hiện, họ sẽ có những hành động mạnh mẽ để bảo vệ trật tự cũ. Đọc bức thư, Nguyễn Hải cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Cậu hiểu rằng phe bảo thủ sẽ không dừng lại ở những lời cảnh báo. Họ sẽ tìm mọi cách để phản kháng và bảo vệ quyền lợi của mình.
Tuy nhiên, điều này không làm Nguyễn Hải lùi bước. Cậu biết rằng nếu không kiên quyết, các thế lực bảo thủ sẽ tiếp tục đè nén sự thay đổi và đất nước sẽ mãi mãi chìm trong trì trệ. Cải cách là lựa chọn duy nhất để đất nước có thể phát triển và vươn lên. Cậu nhìn vào tương lai, nơi mà một Đại Nam mạnh mẽ và phát triển có thể đứng vững trước các thế lực ngoại bang, và biết rằng con đường đó không hề dễ dàng. Nhưng dù có phải đối diện với bao nhiêu thử thách, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình.
Buổi tối hôm đó, Nguyễn Hải ra ngoài cung điện, đứng trước ngôi đền nhỏ trong khuôn viên cung điện. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hơi thở của đất trời. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, cậu như nghe thấy tiếng thì thầm của lịch sử, gọi mời và thúc giục. Mỗi quyết định của cậu, dù nhỏ hay lớn, đều sẽ để lại dấu ấn mãi mãi. Cải cách là con đường duy nhất, và cậu phải đi đến tận cùng, không cho phép bản thân chùn bước.
Nguyễn Hải thầm nghĩ trong lòng, cải cách hay là diệt vong, không còn con đường nào khác. Thế là đôi mắt cậu nhìn thẳng vào tương lai mờ mịt phía trước, nơi mà vận mệnh của Đại Nam sẽ được định đoạt.