Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa chiếu rọi qua các cửa sổ thư phòng, Nguyễn Hải ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn ra xa, nơi những vườn cây trĩu quả đang mơn man trong gió. Cảm giác mơ hồ về trách nhiệm nặng nề trên vai lại trỗi dậy trong cậu. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua với Trần Thiện Hòa và cảm thấy rõ ràng rằng, phe bảo thủ sẽ không dễ dàng chấp nhận những thay đổi mà cậu đề xuất. Nhưng nếu không thay đổi, đất nước này sẽ mãi chìm trong sự lạc hậu, và cậu không thể để điều đó xảy ra.
Cậu vừa ngồi đó, miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Cửa phòng mở ra, và một người đàn ông đứng tuổi, khoác áo dài màu xanh, bước vào. Đó là Phan Thanh Giản, một trong những quan lại cấp tiến mà Nguyễn Hải luôn tin tưởng. Khuôn mặt ông luôn toát lên sự điềm tĩnh và trí tuệ, nhưng hôm nay, vẻ mặt của ông có chút căng thẳng.
- Bệ hạ, tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng. Phe bảo thủ đang dần dần gia tăng sức ép, và những cuộc tranh luận trong triều ngày càng trở nên căng thẳng. Họ đang tìm mọi cách để ngăn cản các cải cách mà ngài đề xuất.
Nguyễn Hải khẽ thở dài, giọng cậu trầm xuống:
- Ta biết, nhưng ta không thể lùi bước. Nếu không làm gì, đất nước này sẽ không bao giờ thay đổi, và rồi sẽ mãi mãi bị tụt lại phía sau các quốc gia khác.
Phan Thanh Giản gật đầu, đôi mắt ông sáng lên như hiểu thấu nỗi lòng của nhà vua:
- Bệ hạ, thần hiểu ý ngài. Tuy nhiên, để tránh những hậu quả không đáng có, thần đề nghị chúng ta có thể thực hiện một số bước đi từ từ, thận trọng. Nếu không, sẽ rất dễ xảy ra xung đột, và hậu quả sẽ rất khó lường.
Nguyễn Hải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta hiểu, Phan đại nhân. Nhưng ta không thể chần chừ thêm nữa. Nếu chúng ta không mạnh mẽ và quyết đoán ngay từ bây giờ, thì sau này sẽ không bao giờ có cơ hội.
- Thần sẽ giúp bệ hạ. Tuy nhiên, có một điều thần muốn nhắc nhở: Phe bảo thủ trong triều rất mạnh, và họ có những liên minh rộng lớn. Nếu chúng ta không thận trọng, rất dễ dàng bị cô lập, hoặc thậm chí bị phản bội từ trong nội bộ.
Nguyễn Hải gật đầu, ánh mắt sáng lên với một quyết tâm kiên định:
- Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ. Những thay đổi phải đến, và chúng ta sẽ thực hiện chúng, dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
Khi Phan Thanh Giản rời đi, Nguyễn Hải cảm thấy một làn sóng quyết tâm dâng trào trong lòng. Cậu không thể chùn bước. Những cải cách là điều không thể tránh khỏi, và cậu hiểu rằng nếu không có một sự thay đổi mạnh mẽ, đất nước sẽ mãi mãi chìm trong sự tăm tối của lạc hậu và bất lực.
Cùng lúc ấy, Trần Thiện Hòa, người đứng đầu phe bảo thủ, không chịu ngừng lại. Ông đã bắt đầu lôi kéo những quan lại có tư tưởng bảo thủ trong triều, và âm thầm xây dựng một mặt trận chống lại các cải cách của Nguyễn Hải. Mặc dù Nguyễn Hải đã biết trước sự phản đối này, nhưng cậu vẫn không thể không cảm thấy căng thẳng.
Chiều hôm đó, một cuộc họp nhỏ được tổ chức tại cung điện, nơi Nguyễn Hải cùng với những người cấp tiến trong triều ngồi lại bàn bạc các chiến lược và kế hoạch hành động. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt, nhưng mọi người đều hiểu rằng họ không có thời gian để lo sợ. Phan Thanh Giản, Phạm Phú Thứ và một vài quan chức cấp cao trong phe cấp tiến ngồi xung quanh bàn, mỗi người đều nặng trĩu những suy nghĩ về con đường phía trước.
Phạm Phú Thứ lên tiếng:
- Bệ hạ, các kế hoạch cải cách đã sẵn sàng. Tuy nhiên, như Phan đại nhân đã nói, nếu chúng ta thực hiện quá nhanh, sẽ có thể gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ.
Nguyễn Hải nhìn vào mắt từng người, rồi trầm giọng:
- Chúng ta không thể ngừng lại. Nếu chậm trễ, mọi thứ sẽ không còn cơ hội. Tuy nhiên, ta sẽ bắt đầu từ những bước nhỏ nhất, từ những cải cách về giáo dục và quân sự. Sau đó, ta sẽ mở rộng ra những thay đổi lớn hơn, nhưng trước mắt, chúng ta cần có sự đồng thuận của người dân.
Phan Thanh Giản nói, giọng trầm lại:
- Thưa bệ hạ, nếu mở rộng giao thương và thúc đẩy phát triển kinh tế, nhất định sẽ giúp đất nước giàu mạnh hơn. Nhưng nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, sẽ rất dễ dẫn đến việc các thế lực ngoại bang lợi dụng, như Trần Thiện Hòa đã cảnh báo.
Nguyễn Hải gật đầu, nhìn xa xăm về phía những ánh đèn mờ nhạt từ xa:
- Đúng, chúng ta phải đảm bảo rằng mọi thứ đều được kiểm soát chặt chẽ. Nhưng nếu cứ sống trong nỗi sợ hãi, đất nước sẽ không bao giờ phát triển. Ta muốn mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn về thế giới bên ngoài. Nếu chúng ta không kết nối, không học hỏi, chúng ta sẽ mãi mãi đứng yên.
Cả phòng im lặng trong giây lát. Mọi người đều hiểu rằng, Nguyễn Hải đã quyết tâm. Cậu không thể quay lại, và càng không thể chần chừ.
Ngày hôm sau, Nguyễn Hải ra lệnh bắt đầu thực hiện kế hoạch mở cửa giao thương, cải cách q·uân đ·ội và giáo dục. Các đơn vị thương mại được giao nhiệm vụ xúc tiến việc đàm phán với các nước phương Tây, đồng thời xây dựng các trung tâm giáo dục hiện đại. Tuy nhiên, ngay khi thông tin về những cải cách này được lan truyền, phản ứng từ phe bảo thủ không chậm trễ.
Trần Thiện Hòa ngay lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp với các quan lại bảo thủ, đe dọa sẽ phản đối mọi quyết định của vua. Ông tuyên bố rằng những cải cách của Nguyễn Hải sẽ mang lại bất ổn cho triều đình, và thậm chí còn có thể dẫn đến việc mất chủ quyền đất nước.
Trong một buổi sáng tối hôm đó, khi Nguyễn Hải ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh mắt cậu lướt qua các bản thảo kế hoạch. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho những thử thách sắp tới. Nhưng điều làm cậu lo lắng nhất không phải là sự phản đối từ phe bảo thủ, mà là việc có thể làm thế nào để duy trì sự đoàn kết trong triều đình. Một cuộc đấu tranh không chỉ về ý tưởng mà còn là về quyền lực.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua màn sương mù của bình minh, những công việc đầu tiên trong kế hoạch cải cách của Nguyễn Hải chính thức bắt đầu. Cậu quyết định mở rộng giao thương tại các cảng biển lớn như Đà Nẵng và Hội An, nơi có tiềm năng phát triển nhưng lại chưa được khai thác đúng mức. Đây chính là bước đi đầu tiên trong chiến lược thay đổi nền kinh tế đất nước, mở cửa giao thương với phương Tây nhằm thu hút công nghệ, kiến thức và đầu tư để phát triển đất nước.
Tuy nhiên, ngay từ khi kế hoạch này được công bố, sự phản đối từ phe bảo thủ đã lập tức nổi lên. Các quan lại trung thành với tư tưởng bảo thủ, đứng đầu là Trần Thiện Hòa, đều tỏ thái độ phản đối gay gắt. Trong mắt họ, việc mở cửa giao thương với phương Tây không khác gì một cuộc bán rẻ quốc gia, sẽ đẩy đất nước vào cảnh lệ thuộc và làm mất đi bản sắc cũng như độc lập của dân tộc. Tuy vậy, Nguyễn Hải không hề nao núng trước những lời chỉ trích này. Cậu hiểu rằng, nếu không thay đổi, đất nước sẽ mãi tụt hậu so với thế giới bên ngoài.
Cảnh tượng trong triều đình vào những ngày này luôn căng thẳng. Mặc dù các quan lại cấp tiến trong triều đều đã bắt tay vào công việc thực hiện cải cách, nhưng mọi việc dường như không dễ dàng như Nguyễn Hải đã tưởng. Sau khi thông báo về việc mở rộng giao thương, một làn sóng phản đối mạnh mẽ đã ập đến từ phía phe bảo thủ.
Trần Thiện Hòa, một người có uy tín lớn trong triều, đã nhanh chóng tổ chức các cuộc họp kín, lôi kéo những quan lại khác trong triều gia nhập phe của ông. Mặc dù chưa công khai phản đối Nguyễn Hải, nhưng phe bảo thủ đã bắt đầu phát tán các thông tin sai lệch về những cải cách mà vua đang thực hiện, với mục đích gieo rắc nghi ngờ trong lòng các quan lại khác và làm mất lòng dân.
Một buổi sáng, khi Nguyễn Hải đang ngồi trong thư phòng, mải mê với các bản thảo về việc cải cách giáo dục và mở cửa giao thương, thị vệ đến báo rằng có một cuộc họp khẩn cấp trong điện Thái Hoà. Cậu biết đây là cuộc họp quan trọng, nơi các quan trong triều sẽ thảo luận về những thay đổi mà cậu đã thực hiện. Nguyễn Hải không do dự, đứng dậy và bước nhanh tới điện.
Cuộc họp trong điện Thái Hoà bắt đầu với bầu không khí căng thẳng. Các quan trong triều đều có mặt, và những ánh mắt đầy lo ngại nhìn về phía Nguyễn Hải. Mọi người biết rằng, những cải cách mà nhà vua đang triển khai không chỉ là những thay đổi lớn mà còn là một bước ngoặt lịch sử của đất nước. Tuy nhiên, không phải ai cũng nhìn nhận điều này một cách tích cực.
Khi Nguyễn Hải bước vào phòng, không khí trong điện Thái Hoà lặng đi. Tất cả các quan lại đều im lặng chờ đợi, bởi vì họ biết rằng cuộc họp này sẽ quyết định tương lai của triều đình và cả đất nước.
Trần Thiện Hòa, người đứng đầu phe bảo thủ, là người đầu tiên lên tiếng. Ông đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói đầy kiên quyết:
- Thưa bệ hạ, thần xin khẳng định một lần nữa, việc giao thương với phương Tây là một quyết định sai lầm. Chúng ta sẽ không thể bảo vệ độc lập và bản sắc dân tộc nếu tiếp tục mở cửa cho những thế lực ngoại bang xâm nhập. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ trở thành những thuộc địa của họ, và đất nước này sẽ không còn là của chúng ta nữa.
Nguyễn Hải im lặng nghe Trần Thiện Hòa nói, không vội vàng phản bác. Cậu hiểu rằng đây là một cuộc chiến tư tưởng đầy cam go, và mình phải kiên nhẫn nếu muốn chiến thắng. Sau khi Trần Thiện Hòa ngừng nói, Nguyễn Hải đứng dậy, ánh mắt cậu lướt qua các quan trong phòng, dừng lại ở từng gương mặt. Cậu cất giọng, thanh thoát nhưng kiên quyết:
- Trần đại nhân, các khanh có biết rằng nếu chúng ta cứ tiếp tục sống trong bóng tối của quá khứ, không thay đổi, không phát triển, thì chúng ta sẽ mãi mãi lạc hậu, tụt hậu so với các quốc gia khác? Các khanh có muốn đất nước này mãi mãi sống trong cảnh nghèo đói, tụt lùi so với thế giới bên ngoài không?
Câu hỏi của Nguyễn Hải như một mũi tên bắn trúng tâm lý của nhiều quan lại trong triều. Một số người bắt đầu im lặng suy nghĩ, một số khác nhìn nhau với vẻ ngập ngừng. Còn Trần Thiện Hòa, mặc dù cứng rắn, nhưng cũng không thể không cảm thấy chút gì đó dao động trong lòng. Ông không thể phủ nhận rằng, nếu không có những thay đổi lớn, đất nước sẽ mãi chìm trong tình trạng trì trệ.
Tuy nhiên, Trần Thiện Hòa vẫn không dễ dàng bỏ cuộc. Ông tiếp tục nói, giọng điệu vẫn đầy cương quyết:
- Thưa bệ hạ, thần hiểu ý ngài. Tuy nhiên, chúng ta không thể mở cửa quá nhanh và quá mạnh mẽ. Nếu không, chúng ta sẽ chỉ trở thành công cụ của các nước phương Tây. Đất nước này cần sự ổn định trước khi có thể nghĩ đến việc mở cửa. Không thể vì lợi ích ngắn hạn mà đánh mất đi cái giá trị lâu dài của nền độc lập.
Nguyễn Hải nhìn thẳng vào mắt Trần Thiện Hòa, đôi mắt cậu kiên định, không một chút dao động. Cậu hiểu rằng đây là lúc để đưa ra một quyết định quan trọng, không chỉ đối với các quan lại trong triều, mà còn đối với chính tương lai của đất nước.
- Trần đại nhân, ta hiểu lo lắng của ngài, nhưng chúng ta không thể đứng yên. Nếu không thay đổi, chúng ta sẽ bị các thế lực bên ngoài thôn tính. Sự phát triển không phải là một lựa chọn, mà là một điều kiện tất yếu để đất nước này tồn tại và phát triển. Nếu không làm ngay bây giờ, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để cứu lấy đất nước.
Cả căn phòng lặng đi trong vài giây. Một số quan lại trong triều bắt đầu nhìn nhau, ánh mắt họ bắt đầu lộ rõ sự dao động. Mặc dù họ vẫn còn nghi ngờ về sự đúng đắn của những cải cách này, nhưng họ không thể phủ nhận rằng đất nước thực sự đang ở bên bờ vực của sự lạc hậu và thụt lùi.
Nguyễn Hải tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán:
- Hãy để những cải cách này là con đường để đất nước đi ra ánh sáng. Chúng ta phải kiên trì và không từ bỏ. Dù có khó khăn, dù có phải đối mặt với sự phản đối, ta sẽ không lùi bước.
Một vài quan lại, những người ít nhiều có cảm tình với các cải cách, bắt đầu tán đồng. Họ bắt đầu lặng lẽ gật đầu, thừa nhận rằng mặc dù những thay đổi này có thể đem lại nhiều khó khăn, nhưng chúng cũng là cơ hội để đất nước phát triển, để không bị tụt lại phía sau.
Cuối cùng, Trần Thiện Hòa hạ giọng, dù không hoàn toàn đồng ý, nhưng ông đã nhận ra rằng không thể tiếp tục chống lại những thay đổi này một cách cứng nhắc:
- Thưa bệ hạ, thần sẽ tôn trọng quyết định của ngài. Nhưng xin ngài hãy thận trọng, để những cải cách này không gây ra những biến động lớn trong triều và xã hội.
Nguyễn Hải mỉm cười nhẹ nhàng:
- Cảm ơn sự thận trọng của Trần đại nhân. Nhưng ta tin rằng, nếu chúng ta làm đúng, sẽ không có gì phải lo ngại. Đất nước này cần thay đổi, và chúng ta sẽ làm cho nó thay đổi, bất chấp mọi khó khăn.
Cuộc họp kết thúc trong không khí căng thẳng, nhưng cũng có chút hy vọng. Nguyễn Hải biết rằng, dù trận chiến này chưa kết thúc, nhưng cậu đã thành công một bước quan trọng trong việc thuyết phục được một phần triều đình. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo, và sẽ không bao giờ từ bỏ con đường mà mình đã chọn.
Sau cuộc họp, mặc dù một phần quan lại trong triều đã bắt đầu thay đổi thái độ, Nguyễn Hải biết rằng đây chỉ mới là bước đầu tiên trong một cuộc hành trình dài. Cậu hiểu rằng sẽ còn rất nhiều khó khăn và thử thách phía trước. Sự phản đối từ phe bảo thủ, dù đã dịu lại phần nào, vẫn còn âm ỉ và có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Nguyễn Hải quyết định tiếp tục triển khai các kế hoạch cải cách một cách thận trọng nhưng kiên định. Cậu sẽ tập trung vào việc xây dựng một đội ngũ quan lại trung thành, những người thực sự hiểu được tầm quan trọng của sự thay đổi và có thể đồng hành cùng cậu trong công cuộc đưa đất nước thoát khỏi tình trạng trì trệ. Để làm được điều này, cậu sẽ không chỉ dựa vào những cuộc họp, mà còn cần phải xây dựng một nền tảng vững chắc từ giáo dục, văn hóa và q·uân đ·ội.
Những ngày tiếp theo, Nguyễn Hải vẫn tiếp tục họp mặt với các quan lại, mỗi cuộc gặp đều như một trận chiến tư tưởng, nơi mà cậu không ngừng nỗ lực thuyết phục và củng cố niềm tin vào con đường cải cách mà mình đã lựa chọn. Cậu tin rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, cuối cùng, sự kiên trì và quyết tâm sẽ đưa đất nước đi đúng hướng.