Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 15: Củng Cố Đại Nam.



Chương 15: Củng Cố Đại Nam.

Xuyên Về Thời Tự Đức.

Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.

Sau cuộc nổi loạn của Hồng Bảo, triều đình Đại Nam rơi vào một thời kỳ biến động lớn, nhưng dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Hải, đất nước dần dần lấy lại thăng bằng. Chàng thiếu niên vốn nổi tiếng với những lý tưởng lý tưởng, giờ đây đã trưởng thành, trở thành một nhà lãnh đạo mạnh mẽ và đầy kiên định. Cậu hiểu rằng để xây dựng Đại Nam hùng mạnh và vững chắc, đất nước không chỉ cần một đội quân hùng hậu mà còn phải có tri thức, nền tảng văn hóa vững chắc, và tinh thần đoàn kết dân tộc.

Nguyễn Hải luôn tâm niệm rằng, tri thức là chìa khóa giúp Đại Nam vươn lên và đứng vững trước mọi thử thách. Cậu nhớ lại những năm tháng cậu còn là một cậu học trò say mê sách vở, khi cậu nhìn thấy trong những trang giấy ấy, không chỉ là những lý thuyết khô khan mà là một kho tàng kiến thức khổng lồ, là nền tảng để tạo nên những bước tiến vĩ đại. Chính vì vậy, giáo dục trở thành ưu tiên hàng đầu trong chính sách cải cách của cậu.

Vào một buổi sáng mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi rụng trên những con phố của kinh thành, Nguyễn Hải đứng trên lễ đài của ngôi trường mới vừa được khánh thành, nhìn về phía các học sinh và giáo viên đang tụ tập dưới ánh nắng nhẹ nhàng. Ánh mắt của cậu sáng lên, như chứa đựng một niềm tin lớn lao vào thế hệ tương lai của Đại Nam. Cậu mỉm cười và cất tiếng nói, âm thanh vững vàng nhưng tràn đầy cảm hứng:

- Hỡi các thanh thiếu niên của Đại Nam, tri thức là nền tảng của sức mạnh. Khi mọi người có tri thức, mọi người sẽ có thể tự bảo vệ bản thân và quê hương, có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp. Hãy học, hãy khát khao khám phá thế giới, nhưng cũng đừng bao giờ quên cội nguồn của mình.

Lời của Nguyễn Hải vang lên, hòa trong tiếng gió, như một khúc ca đầy hào hùng, thúc giục các thế hệ trẻ phấn đấu. Mỗi câu từ ấy không chỉ là lời khích lệ đối với lớp học sinh ngồi phía dưới mà còn như một lời nhắc nhở đối với toàn thể dân chúng Đại Nam. Mọi người, dù là người nông dân cặm cụi trên đồng, hay những thương nhân đang buôn bán ở chợ, đều cảm nhận được tinh thần ấy. Ngay cả những bậc phụ huynh, những người trước kia chưa từng nghĩ đến việc cho con cái đi học, giờ đây cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

Nguyễn Hải hiểu rằng, để xây dựng một xã hội văn minh, tri thức phải được truyền đến mọi tầng lớp trong xã hội. Cậu ra lệnh mở rộng hệ thống giáo dục, xây dựng nhiều trường học ở cả thành thị và nông thôn, không chỉ dạy chữ Nho mà còn các kỹ năng thực tiễn, từ nông nghiệp, thủ công, đến thương mại và kỹ thuật. Hệ thống giáo dục Đại Nam từ đó trở nên đa dạng và phong phú, không còn phân biệt giai cấp. Cậu đặc biệt chú trọng đến việc tạo cơ hội cho phụ nữ học hành, điều này không chỉ giúp họ nâng cao vị thế mà còn đóng góp cho sự phát triển chung của đất nước.

Dù vậy, Nguyễn Hải biết rằng giáo dục là một phần trong bức tranh lớn, và để Đại Nam thực sự phát triển, cậu còn cần phải cải cách sâu rộng trong nền kinh tế. Trong suốt những năm đầu cầm quyền, cậu tập trung vào việc cải tiến nông nghiệp, vì đây là nền tảng của nền kinh tế. Nguyễn Hải khuyến khích nông dân áp dụng những kỹ thuật canh tác mới, sử dụng giống cây trồng tốt hơn và sáng tạo ra những phương pháp hiệu quả hơn. Những hội nông nghiệp được thành lập, nơi các nông dân có thể chia sẻ kinh nghiệm và học hỏi những phương pháp canh tác tiên tiến từ các nơi khác.

Một ngày nọ, khi các nông dân từ nhiều vùng khác nhau tụ họp tại một hội nghị lớn ở kinh thành, Nguyễn Hải đứng lên phát biểu. Giọng cậu kiên định, nhưng cũng tràn đầy cảm thông:

- Chúng ta cần phải làm việc không chỉ vì sự sống còn, mà còn để xây dựng một Đại Nam thịnh vượng. Từng mảnh đất, từng cây lúa, đều góp phần xây dựng tương lai cho đất nước này. Mọi ngươi là những người giữ vững nền tảng vững chắc cho Đại Nam. Hãy sáng tạo, hãy cải tiến, và cùng nhau vươn tới một tương lai tươi sáng hơn.



Lời nói của Nguyễn Hải không chỉ là lời khuyến khích mà còn là một lời kêu gọi đoàn kết và đổi mới. Những lời ấy đã tạo nên sự chuyển mình mạnh mẽ trong ngành nông nghiệp của Đại Nam, giúp tăng năng suất và cải thiện đời sống người dân.

Nhưng Nguyễn Hải không chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Cậu nhận thức rõ rằng nền kinh tế Đại Nam phải phát triển một cách toàn diện, bao gồm cả thương mại và công nghiệp. Để không bỏ lỡ cơ hội, cậu cho xây dựng những cảng biển lớn ở các thành phố ven biển như Hải Phòng, Đà Nẵng, Hội An và Vũng Tàu, biến Đại Nam thành một trung tâm giao thương quốc tế. Cậu mở rộng quan hệ với các quốc gia trong khu vực, đặc biệt là Nhật Bản, Trung Quốc và Xiêm La (Thái Lan) tạo ra các mối quan hệ kinh tế chặt chẽ, vừa trao đổi hàng hóa, vừa học hỏi các tiến bộ về khoa học và kỹ thuật.

Một lần, khi tiếp đón các thương nhân nước ngoài tại hoàng cung, Nguyễn Hải đứng giữa phòng lớn, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng chiếc áo dài quyền lực của cậu. Các thương nhân, sau khi được giới thiệu, đều im lặng chờ đợi những lời phát biểu của nhà lãnh đạo Đại Nam. Nguyễn Hải nhìn thẳng vào mắt từng người, rồi lên tiếng, giọng cậu trầm tĩnh nhưng đầy sức nặng:

- Đại Nam sẵn sàng giao thương và học hỏi từ bạn bè quốc tế, nhưng không bao giờ đánh mất bản sắc dân tộc. Chúng ta không chỉ mong muốn phồn thịnh về kinh tế, mà chúng ta còn muốn nhân dân Đại Nam sống sung túc hơn. Đó là mục tiêu lớn nhất mà chúng ta theo đuổi.

Lời của Nguyễn Hải vang lên như một lời tuyên chiến, nhưng cũng đầy thiện chí. Cậu không chỉ muốn giao thương với thế giới bên ngoài, mà còn muốn bảo vệ và khẳng định độc lập, tự do của Đại Nam. Cậu biết rằng một đất nước vững mạnh không thể chỉ dựa vào kinh tế mà còn phải giữ gìn được bản sắc và tinh thần dân tộc.

Trong khi tập trung phát triển kinh tế và giáo dục, Nguyễn Hải cũng đặc biệt chú trọng đến việc giữ gìn và phát huy nền văn hóa truyền thống. Cậu hiểu rằng văn hóa là yếu tố cốt lõi tạo nên bản sắc dân tộc, là nguồn sức mạnh nội tại giúp Đại Nam đứng vững trước mọi thử thách. Cậu khôi phục và phát triển các lễ hội truyền thống, khuyến khích các hình thức nghệ thuật dân gian như tuồng, chèo, ca trù… Những buổi biểu diễn nghệ thuật không chỉ là dịp giải trí mà còn là cơ hội để người dân ôn lại những giá trị truyền thống của dân tộc.

Một dịp lễ hội lớn được tổ chức tại Kinh thành, hàng nghìn người dân từ khắp nơi trong cả nước tụ tập về tham dự. Trong không khí rộn ràng của lễ hội, Nguyễn Hải bước ra sân khấu, ánh mắt cậu rực sáng như ngọn lửa đam mê. Cậu nhìn về phía đám đông đang háo hức chờ đợi và nói, giọng cậu đầy tự hào:

- Ta muốn mọi người không chỉ sống trong hiện tại mà còn hiểu rõ về quá khứ của mình. Chúng ta là người Việt, có lịch sử và văn hóa riêng biệt. Không ai có thể c·ướp đi điều đó khỏi chúng ta. Hãy gìn giữ và tự hào về bản sắc của chúng ta, vì đó chính là linh hồn của Đại Nam.

Lời nói của Nguyễn Hải như một lời thề, khẳng định rằng dù thế giới có thay đổi thế nào, Đại Nam sẽ luôn giữ vững được bản sắc, văn hóa và sức mạnh nội tại của mình. Cậu đã tạo dựng được niềm tin vững chắc trong lòng dân chúng, không chỉ về một Đại Nam giàu mạnh mà còn là một Đại Nam tự hào, độc lập và không khuất phục trước bất kỳ thế lực nào.

Dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Hải, Đại Nam bắt đầu bước vào một thời kỳ phát triển mạnh mẽ, một thời kỳ mà mọi công dân đều nhận thức được giá trị của bản thân và chung tay xây dựng đất nước. Những nỗ lực cải cách về giáo dục, kinh tế và văn hóa không chỉ giúp đất nước ổn định mà còn đưa Đại Nam trở thành một quốc gia vững mạnh và tự hào về bản sắc dân tộc.

Trong năm đầu của triều đại Nguyễn Hải, đất nước Đại Nam đã có những bước phát triển mạnh mẽ không chỉ trong các lĩnh vực kinh tế, văn hóa, mà còn cả chính trị. Đặc biệt, quốc gia này đã khẳng định được vị thế của mình trong khu vực Đông Nam Á, trở thành một điểm sáng trong mắt các cường quốc. Những thành tựu này không chỉ thu hút sự ngưỡng mộ của các quốc gia láng giềng, mà còn khiến các thế lực phương Tây, đặc biệt là Pháp và Anh, không thể bỏ qua.

Những năm cuối thập niên 40 của thế kỷ XIX, khi các quốc gia phương Tây bắt đầu mở rộng ảnh hưởng, tìm kiếm cơ hội giao thương và khai thác tài nguyên từ các quốc gia phương Đông, Đại Nam không phải là ngoại lệ. Trong bối cảnh đó, các đại diện từ hai cường quốc này lần lượt đến Đại Nam, mang theo những lời mời gọi hấp dẫn về việc ký kết các hiệp ước thương mại, nhằm mở ra một kỷ nguyên mới của sự phát triển và thịnh vượng.



Vào đầu năm 1848, một phái đoàn của Pháp do viên sứ thần Léonard-Prosper Gagnière dẫn đầu, đã đến thăm Đại Nam. Sứ thần này không chỉ là một người có thân phận cao quý mà còn là một người đầy toan tính, mang theo những đề nghị đầy hấp dẫn nhằm mở rộng quyền lợi thương mại của Pháp tại Đại Nam. Ông ta đề nghị một thỏa thuận hợp tác thương mại song phương, trong đó Pháp sẽ cung cấp những công nghệ tiên tiến và hàng hóa có giá trị, đổi lại Đại Nam sẽ mở cửa cho các trạm thương mại Pháp được đặt tại các cảng biển trọng yếu, cũng như một số đặc quyền thương mại cho các công ty Pháp.

Dưới ánh nến lung linh trong cung điện, một không gian trang nghiêm với những bức tường vôi trắng, sứ thần Pháp đã nêu ra những điều kiện tưởng chừng như sẽ đem lại sự phát triển vượt bậc cho đất nước Đại Nam

- Sứ thần Lefevre bắt đầu, giọng điệu dịu dàng nhưng chứa đầy sự kiên quyết:

- Thưa Hoàng thượng. Chúng tôi mong muốn được thiết lập một mối quan hệ đối tác bền vững với Đại Nam. Với sự hợp tác này, Đại Nam sẽ không chỉ được hưởng lợi từ các công nghệ mới, mà còn mở rộng giao thương, nâng cao giá trị hàng hóa xuất khẩu và đưa đất nước trở thành một trung tâm kinh tế của khu vực.

Nguyễn Hải, ngồi ngay ngắn trong ngai vàng, ánh mắt sắc bén không rời khỏi sứ thần. Cậu nghe hết những lời mời gọi đầy hấp dẫn, nhưng không hề có chút dao động nào. Trong thâm tâm, Nguyễn Hải hiểu rõ mục đích thực sự của các thế lực phương Tây. Mặc dù những lời hứa nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng cái giá phải trả sẽ là sự mất đi độc lập và chủ quyền của Đại Nam. Cậu không thể để đất nước mình trở thành một quốc gia bị chi phối, chịu sự kiểm soát của các thế lực ngoại bang.

Sau một khoảng im lặng ngắn, Nguyễn Hải mở lời, giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên quyết:

- Đại Nam chúng tôi luôn hoan nghênh các quốc gia bạn bè đến trao đổi buôn bán, nhưng chúng tôi không chấp nhận bất kỳ một hình thức áp đặt nào. Nếu các ngài muốn làm ăn tại đất nước này, chúng tôi yêu cầu một sự trao đổi công bằng và tôn trọng lẫn nhau. Đại Nam không phải là một quốc gia có thể dễ dàng bị điều khiển bởi những lời hứa suông.

Vị sứ thần nghe xong, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt ông ta, một sự thất vọng đã rõ rệt. Sự kiên quyết của Nguyễn Hải khiến ông ta không thể tiếp tục thuyết phục, dù đã cố gắng sử dụng mọi lời lẽ khéo léo. Sau một thời gian im lặng, vị sứ thần nhẹ nhàng nói:

- Vậy nếu không thể đạt được thỏa thuận, liệu Đại Nam sẽ tiếp tục duy trì tình trạng cô lập với thế giới bên ngoài?

Nguyễn Hải không chút do dự trả lời:



- Chúng tôi không cô lập, chỉ đơn giản là chúng tôi muốn tự do quyết định vận mệnh của mình. Chúng tôi sẽ giao thương với bất kỳ quốc gia nào trên cơ sở bình đẳng và không ai có quyền ép buộc chúng tôi phải chấp nhận những điều kiện vô lý.

Những lời nói của Nguyễn Hải như một nhát dao cắt phăng mọi hy vọng của vị sứ thần kia. Phái đoàn Pháp rời Đại Nam trong thất bại, không có bất kỳ một hiệp ước hay thỏa thuận nào được ký kết. Nhưng đối với Nguyễn Hải, đây chỉ là một trận thắng nhỏ trong một cuộc chiến lớn hơn.

Không lâu sau, các đại diện của Anh cũng đến Đại Nam với những lời đề nghị tương tự. Tuy nhiên, lần này Nguyễn Hải đã chuẩn bị kỹ càng hơn. Cậu không chỉ từ chối những đề nghị thương mại bất bình đẳng mà còn bắt đầu củng cố sức mạnh quốc gia, không chỉ về quân sự mà còn về mặt ngoại giao.

Nguyễn Hải nhận thức rõ ràng rằng, trong một thế giới ngày càng bị chi phối bởi các cường quốc phương Tây, việc duy trì độc lập là một nhiệm vụ khó khăn nhưng vô cùng quan trọng. Cậu quyết định tìm kiếm đồng minh trong khu vực, nhất là với các quốc gia Đông Á như Nhật Bản, Trung Quốc và các quốc gia nhỏ hơn xung quanh. Những quốc gia này đều có chung một mối lo ngại về sự can thiệp của phương Tây, và một liên minh giữa họ sẽ là một bước đi chiến lược để tạo ra một mặt trận đoàn kết đối phó với các thế lực bên ngoài.

Không chỉ dừng lại ở đó, Nguyễn Hải còn chú trọng đến việc tăng cường q·uân đ·ội, biến đó thành nền tảng bảo vệ đất nước khỏi những nguy cơ tiềm tàng. Cậu ra lệnh cải cách hệ thống quân sự, chú trọng huấn luyện tướng sĩ, cập nhật các công nghệ quân sự mới nhất và xây dựng một đội ngũ chỉ huy có chiến lược sắc bén. Cùng với đó, Nguyễn Hải cũng không quên đầu tư vào các ngành công nghiệp quốc gia, đặc biệt là trong sản xuất v·ũ k·hí và trang bị quân sự.

Một lần, trong cuộc họp kín với các quan lại và tướng lĩnh trong triều đình, Nguyễn Hải đứng dậy, ánh mắt sáng ngời đầy quyết tâm:

- Chúng ta không thể sống mãi trong sự yên bình nếu không bảo vệ được đất nước. Một dân tộc không có q·uân đ·ội mạnh mẽ là một dân tộc dễ bị xâm lược. Hãy nhớ rằng, sức mạnh của Đại Nam không chỉ đến từ sự hòa bình, mà còn từ khả năng tự vệ khi cần thiết. Hãy chuẩn bị để bảo vệ từng tấc đất của quê hương này.

Các tướng lĩnh và quan lại đều bày tỏ sự đồng tình, họ hiểu rằng chỉ có một q·uân đ·ội mạnh mẽ mới có thể giữ vững được nền độc lập của Đại Nam.

Song song với các cải cách quân sự, Nguyễn Hải cũng không quên thúc đẩy sự phát triển của đất nước từ nền tảng giáo dục, nông nghiệp và công nghiệp. Cải cách giáo dục được triển khai mạnh mẽ, nhằm nâng cao dân trí và đào tạo những nhân tài cho đất nước. Những trường học được xây dựng khắp nơi, từ thành thị đến nông thôn, giúp cho những đứa trẻ từ khắp các vùng miền có cơ hội tiếp cận với tri thức.

Bên cạnh đó, Nguyễn Hải chú trọng phát triển nền nông nghiệp, giúp cho các nông dân có thể áp dụng những phương pháp mới vào sản xuất. Các công cụ làm nông được cải tiến, giúp cho việc canh tác trở nên dễ dàng hơn, năng suất tăng cao, giúp nông dân thoát khỏi cảnh đói nghèo. Các chính sách của Nguyễn Hải dần dần mang lại những thay đổi rõ rệt, không chỉ giúp cải thiện đời sống của người dân mà còn góp phần thúc đẩy nền kinh tế của Đại Nam ngày càng vững mạnh.

Một lần, khi Nguyễn Hải thăm một làng chài ven biển, cậu gặp một người đàn ông trung niên, tay cầm chiếc nón lá đã bạc màu, đứng đợi trước ngôi nhà của mình. Người đàn ông khom lưng chào, giọng ông ấm áp nhưng xúc động:

- Thưa hoàng thượng, dưới sự trị vì của ngài, cuộc sống của chúng thảo dân đã thay đổi rất nhiều. Không còn n·ạn đ·ói, không còn những m·ùa l·ũ hoành hành, và con cái của chúng thảo dân có thể học hành đàng hoàng. Chúng thảo dân cảm tạ sao không hết được.

Nguyễn Hải nhìn vào ánh mắt người đàn ông, cảm nhận được sự chân thành từ tận đáy lòng. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại:

- Đó là công lao của toàn dân Đại Nam. Chính mọi người đã góp sức tạo dựng nên một Đại Nam cường thịnh như hôm nay. Chúng ta sẽ không dừng lại, sẽ tiếp tục vươn lên.

Với Nguyễn Hải, không có niềm vui nào lớn hơn việc nhìn thấy đất nước của mình thịnh vượng, người dân sống trong hòa bình và hạnh phúc. Cậu hiểu rằng, mặc dù có nhiều thử thách phía trước, nhưng với lòng yêu nước và sự đoàn kết của toàn dân, Đại Nam sẽ mãi mãi đứng vững trước mọi thế lực ngoại bang.