Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 14: Cuộc Đối Đầu Không Khoan Nhượng.



Chương 14: Cuộc Đối Đầu Không Khoan Nhượng.

Xuyên Về Thời Tự Đức.

Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.

Cuộc đấu tranh giữa Nguyễn Hải và Hồng Bảo không chỉ là cuộc chiến của những con người tranh giành quyền lực, mà còn là thử thách lớn đối với cả đất nước. Từng bước đi trong bóng tối mờ mịt, Nguyễn Hải cảm nhận được nỗi lo sợ từ cả hai phía. Những tín hiệu nhỏ bé như một đám mây đen nổi lên giữa trời quang, báo trước một cơn bão. Cuộc sống trong kinh thành Huế trở nên căng thẳng, đôi mắt của mọi người đều hướng về nhà vua, hy vọng một quyết định mạnh mẽ sẽ giữ vững được hòa bình.

Dù quyết tâm bảo vệ Đại Nam khỏi những âm mưu, Nguyễn Hải không thể không thừa nhận rằng tình hình ngày càng trở nên phức tạp. Sự xâm nhập của âm mưu lật đổ từ trong nội bộ triều đình, sự dao động của các tầng lớp quan lại, và những bất ổn trong lòng dân khiến cậu không thể yên tâm. Nhất là khi những tin đồn về Hồng Bảo, về một cuộc binh biến lật đổ ngai vàng, không ngừng rộ lên trong các cuộc nói chuyện kín đáo.

Một hôm, trong một cuộc họp kín tại cung điện, khi các tướng lĩnh và quan lại thân cận đang tập trung bàn luận, Nguyễn Hải lên tiếng với vẻ mặt trầm tư:

- Ta đã nghe nhiều lời bàn tán, và ta cảm nhận được sự chuyển biến trong lòng dân. Sự bình yên mà chúng ta gìn giữ bấy lâu nay đang bị đe dọa.

Tôn Thất Thuyết, người luôn sát cánh bên Nguyễn Hải, không kìm được mà lên tiếng ngay:

- Thưa bệ hạ, nếu cuộc binh biến thực sự nổ ra, thần sẽ không để Đại Nam rơi vào tay kẻ phản loạn. Chúng ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ ngai vàng.

Nguyễn Hải gật đầu, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, như đang nghĩ về những quyết định khó khăn sắp tới.

Nguyễn Hải nói, giọng dịu xuống nhưng vẫn kiên quyết:

- Tôn Thất Thuyết, ta không muốn phải dùng đến q·uân đ·ội để đối phó với nội bộ. Máu của người Việt sẽ không được phép đổ trên chính mảnh đất này. Mọi sự đều phải xử lý kín đáo, không để đất nước lâm vào cảnh hỗn loạn.

Tôn Thất Thuyết khẽ cúi đầu, hiểu rõ ý của Nguyễn Hải. Ông là người hiểu tâm tư của nhà vua hơn ai hết, và đã nhiều lần chứng kiến sự khôn ngoan trong cách lãnh đạo của cậu:

- Thần hiểu rồi thưa bệ hạ. Mọi việc sẽ được thực hiện theo cách mà ngài mong muốn.

Nguyễn Hải, với bản tính cẩn trọng và thông minh, đã nhanh chóng nhận ra rằng, nếu không dùng cách quyết liệt, Hồng Bảo sẽ không bao giờ từ bỏ m·ưu đ·ồ của mình. Hắn ta không chỉ thèm khát quyền lực mà còn xem Đại Nam như một con cờ để vươn lên. Nhưng để tránh những cuộc đổ máu đẫm, Nguyễn Hải quyết định sẽ sử dụng chính lòng tham của Hồng Bảo để bẫy hắn vào một cái bẫy mà hắn không thể nào thoát được.

Tin đồn về sự yếu kém của nhà vua, về những nội bộ rối ren trong triều đình, nhanh chóng được khéo léo đưa tới tai Hồng Bảo. Những người xung quanh hắn đều khuyến khích hắn hành động. Và như một lẽ tất yếu, Hồng Bảo bị cuốn vào cơn lốc tham vọng mà chính hắn cũng không thể kiểm soát được.

Tại phủ của Hồng Bảo, đêm hôm ấy, hắn ngồi đối diện với các đại thần thân tín. Gương mặt của hắn rạng rỡ, ánh mắt đầy lửa. Những tin tức về sự suy yếu của nhà vua đã làm lòng hắn bừng lên hy vọng mới.

Hồng Bảo nói, giọng đầy phấn khích:

- Đã đến lúc rồi, ngôi vua sẽ thuộc về ta. Tự Đức đang suy yếu, và đây chính là cơ hội để chúng ta lật đổ. Không thể để vuột mất cơ hội này.

Một quan viên trong nhóm thân tín của Hồng Bảo lên tiếng:



_ Thưa điện hạ, với tình hình lòng dân đang dao động, thần tin rằng cuộc binh biến sẽ thành công. Nhưng chúng ta phải tính toán kỹ lưỡng hơn, không thể để lộ dấu vết.

Hồng Bảo cười nhạt, vỗ vai người vừa nói:

- Đừng lo! Lần này, mọi thứ sẽ khác. Đại Nam sẽ trở lại vinh quang dưới tay ta, và các ngươi sẽ được thưởng lớn.

Những lời nói này của Hồng Bảo như một dấu hiệu rõ ràng cho những bước đi tiếp theo của hắn. Và không lâu sau, những hoạt động của hắn và các thân tín đã bắt đầu có dấu hiệu đáng ngờ. Mỗi bước đi, mỗi hành động của hắn đều được Nguyễn Hải giá·m s·át cẩn thận qua hệ thống mật thám mà nhà vua đã dựng lên. Khi mọi thông tin đã rõ ràng, Nguyễn Hải biết rằng, không thể chần chừ thêm được nữa.

Vào một đêm khuya, khi Hồng Bảo và đồng đảng của hắn đang tụ tập tại một căn cứ bí mật ngoài thành, quân lính trung thành với nhà vua đã nhanh chóng tiến hành bao vây toàn bộ khu vực. Mệnh lệnh của Nguyễn Hải rất rõ ràng, đó là phải bắt giữ tất cả mà không để xảy ra bất kỳ t·hương v·ong nào.

Ánh sáng từ đèn lồng mờ nhạt chiếu lên những gương mặt căng thẳng của quân lính Hồng Bảo. Khi q·uân đ·ội của Nguyễn Hải bao vây, sự hoảng loạn bùng lên, và Hồng Bảo nhận ra mình đã bị mắc kẹt. Nhưng hắn không chùn bước.

Khi Hồng Bảo bị áp giải vào cung, hắn vẫn giữ vẻ ngạo nghễ, như thể hắn không hề cảm thấy sự thất bại. Được đưa đến trước Nguyễn Hải, hắn không thể kìm nổi sự giận dữ:

- Tự Đức, ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng sao? Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, không xứng đáng ngồi trên ngai vàng! Ngôi vua này không dành cho loại người như ngươi!

Nguyễn Hải đứng yên, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn ngập sự kiên nhẫn. Cậu nhìn Hồng Bảo, giọng nói trầm nhưng không kém phần kiên quyết:

- Hồng Bảo, ta không xem ngai vàng là một vật để tranh giành. Ta chỉ muốn giữ vững hòa bình cho Đại Nam. Ngươi là người thân của ta, nhưng tham vọng của ngươi đã vượt quá giới hạn.

Hồng Bảo trừng mắt nhìn Nguyễn Hải, gằn từng chữ:

- Ngươi sẽ phải hối hận vì đã làm như vậy! Lòng dân không bao giờ đứng về phía ngươi!

Nguyễn Hải nhìn vào đôi mắt đầy căm phẫn của Hồng Bảo, rồi đáp lại trong sự im lặng kéo dài:

- Ta không cần lòng dân mãi mãi. Ta chỉ cần giữ được đất nước này, để không ai phải chịu cảnh c·hiến t·ranh. Đó là sứ mệnh của ta.

Sau khi Hồng Bảo bị đưa đi giam giữ, Nguyễn Hải biết rằng việc xử lý kẻ này là cần thiết để bảo vệ Đại Nam. Tuy nhiên, cậu cũng nhận thức rõ rằng dù cuộc binh biến đã bị ngăn chặn mà không đổ máu, những v·ết t·hương trong lòng dân sẽ khó mà lành lại. Cậu đứng bên cửa sổ, ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống những con phố vắng. Trong lòng, Nguyễn Hải tự nhủ rằng đôi khi, sự lựa chọn đúng đắn nhất lại là sự lựa chọn đau đớn nhất.

Sau cuộc nổi dậy thất bại của Hồng Bảo, Nguyễn Hải đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời. Cậu phải đối diện với những quyết định mang tính chất sống còn, không chỉ ảnh hưởng đến tương lai của Đại Nam mà còn tác động sâu sắc đến hình ảnh của nhà vua trong mắt dân chúng. Giữa những lựa chọn đầy căng thẳng và phức tạp, Nguyễn Hải hiểu rằng phải xử lý mọi việc một cách thận trọng và khôn ngoan, vì chỉ có vậy, cậu mới có thể duy trì được sự ổn định của đất nước và không làm tổn hại thêm mối quan hệ giữa triều đình và dân chúng. Cải cách mà cậu đã đặt ra sẽ không thể thành công nếu chỉ dựa vào sức mạnh quân sự hoặc sự áp đặt từ trên xuống. Để thay đổi thật sự, Nguyễn Hải phải tạo ra một môi trường nơi lòng dân có thể hướng về sự đổi mới, chấp nhận và ủng hộ những bước đi táo bạo.

Ngày xét xử những kẻ tham gia cuộc nổi dậy của Hồng Bảo, không khí trong cung điện trở nên nặng nề. Người dân đứng xung quanh cung điện, tất cả đều mong đợi xem nhà vua sẽ làm gì, liệu có tiếp tục sử dụng phương thức cũ của các triều đại trước, đó là khiến kẻ phản nghịch phải chịu c·ái c·hết, hay sẽ có một hướng đi khác, một sự khoan hồng có thể giúp hòa giải những mâu thuẫn trong lòng xã hội.

Phiên xét xử diễn ra trong một căn phòng trang nghiêm, nơi tất cả các quan lại và người dân đều tập trung. Nguyễn Hải ngồi trên ngai vàng, mặt mày nghiêm nghị nhưng ánh mắt không thiếu sự bao dung. Cậu nhìn quanh một lượt, đánh giá từng gương mặt của các quan lại trong triều, rồi dừng lại trên những khuôn mặt của những người bị xét xử.

Hồng Bảo, mặc dù b·ị b·ắt giữ, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ kiêu hãnh. Hắn đứng thẳng người, đôi mắt sáng ngời đầy thách thức, như thể hắn không hề sợ hãi trước án phạt mà nhà vua sẽ tuyên. Dù đã b·ị b·ắt giam và dẫn đến phiên tòa, nhưng trong tâm trí của Hồng Bảo, hắn vẫn không nghĩ mình sai. Cái mà hắn muốn là một triều đại mới, một Đại Nam vĩ đại mà hắn sẽ dẫn dắt.



Nguyễn Hải bắt đầu phiên xét xử bằng một giọng trầm và chắc chắn:

- Hôm nay, chúng ta không chỉ xét xử những kẻ đã lầm đường lạc lối, mà cũng là cơ hội để mỗi người trong chúng ta nhìn nhận lại chính mình. Đất nước này, Đại Nam, không phải chỉ là của một mình ta hay của bất kỳ ai. Nó thuộc về tất cả chúng ta, từ những người dân đến các quan lại. Để xây dựng một đất nước vững mạnh, chúng ta phải luôn hiểu rằng không thể chối bỏ quá khứ, nhưng cũng không thể sống trong quá khứ.

Cậu ngừng lại, để lời nói của mình thấm sâu vào tâm trí mọi người, rồi tiếp tục:

- Cải cách không phải là sự phủ nhận truyền thống, mà là sự tiến bộ từ những giá trị tốt đẹp của quá khứ. Chúng ta có thể giữ gìn những giá trị đó, nhưng đồng thời cũng phải tiến về phía trước, nếu không sẽ bị bỏ lại phía sau.

Lời nói của Nguyễn Hải vang lên, không chỉ là một tuyên bố chính thức mà còn là một thông điệp gửi tới tất cả mọi người có mặt trong phòng. Những quan lại vốn đã có những nghi ngờ, những lo lắng về cải cách giờ đây cảm nhận được sự sâu sắc trong suy nghĩ của nhà vua.

Nguyễn Hải nhìn về phía Hồng Bảo, người đang đứng đối diện với mình. Cậu nói tiếp, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng không kém phần kiên quyết:

- Hồng Bảo, ngươi là người thân của ta. Nhưng tham vọng của ngươi đã khiến ngươi lầm đường lạc lối. Ta không muốn máu người Việt đổ trên đất Việt, ta chỉ muốn một Đại Nam hòa bình, thịnh vượng. Ta hiểu rằng ngươi làm vậy vì lo lắng cho tương lai đất nước, nhưng cách ngươi hành động lại chỉ làm tổn thương những người mà ngươi muốn bảo vệ.

Hồng Bảo nghiến răng, nhưng vẫn giữ vẻ ngạo nghễ. Hắn biết rằng lời nói của Nguyễn Hải không chỉ là sự thuyết phục, mà là sự thật không thể chối cãi. Nhưng trong lòng hắn, vẫn còn một niềm tin mãnh liệt rằng mình là người xứng đáng cai trị đất nước này.

Hồng Bảo cắt lời, giọng hắn đầy cay đắng và sự khinh miệt:

- Ngươi nói về hòa bình và thịnh vượng, nhưng làm sao có thể có sự thay đổi khi đất nước này vẫn mãi giậm chân tại chỗ?

Nguyễn Hải không vội đáp, cậu nhìn sâu vào mắt Hồng Bảo, ánh mắt đầy kiên định:

- Để có sự thay đổi thật sự, ta không cần phải phá vỡ tất cả. Đôi khi, sự thay đổi đến từ việc bảo vệ những giá trị lâu dài, chứ không phải từ sự c·ướp đoạt quyền lực. Ngươi muốn một Đại Nam hùng mạnh, ta cũng vậy, nhưng con đường đó không thể đi qua thù hận và xung đột được.

Sau một lúc im lặng, Nguyễn Hải tiếp tục:

- Ngươi và những người cùng phe với ngươi sẽ không phải chịu c·ái c·hết, nhưng sẽ bị lưu đày. Hãy để cho những năm tháng trong lưu đày giúp ngươi suy nghĩ lại về những gì đã làm. Ta hy vọng rằng, sau khi hối lỗi, ngươi sẽ trở lại và làm điều tốt cho đất nước.

Hồng Bảo nghe thấy lời tuyên án của Nguyễn Hải, trong lòng hắn trào dâng một cảm xúc phức tạp. Hắn muốn phản kháng, nhưng trước mắt hắn là sự bình thản và kiên quyết của nhà vua. Hắn nhận ra rằng mình không còn đường nào để chạy trốn, và dù có muốn nổi loạn thêm lần nữa cũng không thể.

Mọi người trong phòng đều im lặng, không ai nói thêm lời nào. Các quan lại, mặc dù có những người vẫn còn phân vân về quyết định của Nguyễn Hải, nhưng không thể không công nhận rằng, sự khoan dung mà nhà vua thể hiện chính là cách để đất nước tránh được một cuộc n·ội c·hiến không cần thiết.

Nguyễn Hải đứng dậy, đôi mắt sáng lên một niềm tin vững vàng:

- Cái giá của sự tha thứ không phải là dễ dàng, nhưng ta tin rằng đó là con đường đúng đắn. Chúng ta không thể xây dựng một đất nước hùng mạnh bằng sự chia rẽ. Ta sẽ tiếp tục cải cách, nhưng chỉ khi tất cả chúng ta, từ triều đình đến dân chúng, cùng nhau hợp tác.

Sau phiên xét xử, Nguyễn Hải trở lại cung điện, lòng cậu nặng trĩu. Cải cách của cậu đã đi đúng hướng, nhưng con đường phía trước còn rất dài. Cậu hiểu rằng, sự thay đổi không thể đến trong một sớm một chiều. Nhưng với lòng kiên định và sự bao dung, Nguyễn Hải tin rằng Đại Nam sẽ vững bước vào tương lai, nơi mọi người đều có thể sống trong hòa bình và tiến bộ.



Với những quyết định khôn ngoan đó, lòng dân càng thêm vững tin vào nhà vua, và cải cách của Nguyễn Hải bắt đầu thấm nhuần vào từng tầng lớp trong xã hội. Các chính sách giáo dục, phát triển kinh tế, và đổi mới văn hóa dần dần được chấp nhận, và trở thành nền tảng để Đại Nam phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, trong một không khí vẫn còn nặng trĩu sau phiên tòa, Nguyễn Hải tiếp tục công việc hàng ngày của mình. Cậu không hề có ý định dừng lại, vì cậu biết rằng một nhà vua không thể chỉ sống trong những vinh quang của chiến thắng hay những quyết định quyết đoán. Để thực sự dẫn dắt đất nước vươn lên, cậu phải tiếp tục hành trình của mình với những cải cách sâu rộng, từ việc thay đổi tư duy trong triều đình đến việc nâng cao đời sống của người dân. Cải cách phải không chỉ dừng lại ở lời nói, mà phải được thể hiện qua hành động cụ thể.

Tại Hoàng cung, trong những ngày sau phiên xét xử, một cuộc họp quan trọng được tổ chức với sự tham gia của các đại thần. Mặc dù một số người vẫn còn nghi ngờ về các cải cách của nhà vua, nhưng đa số đều cảm nhận được tầm quan trọng của sự thay đổi mà Nguyễn Hải đang dẫn dắt. Những thay đổi này không chỉ liên quan đến quyền lợi của tầng lớp thống trị, mà còn có ảnh hưởng sâu rộng đến toàn bộ xã hội.

Nguyễn Hải ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, đối diện với các quan lại. Những gương mặt của họ thể hiện sự căng thẳng, và dường như tất cả đều đang chờ đợi quyết định tiếp theo của nhà vua. Nguyễn Hải lên tiếng, giọng nói trầm ấm, đầy sự kiên định:

- Các ngươi đã thấy rõ rằng sự thay đổi là điều không thể tránh khỏi. Đại Nam không thể tiếp tục sống trong cái bóng của quá khứ. Cải cách không phải là điều mới mẻ, nhưng ta sẽ không để cải cách trở nên quá nhanh chóng mà cứ làm từ từ. Chúng ta cần phải làm cho tất cả mọi người trong xã hội này nhận thức được rằng mỗi cá nhân đều có vai trò, và vai trò đó sẽ được xác định qua hành động, không phải lời nói.

Cậu nhìn quanh một lượt, bắt gặp ánh mắt của các quan lại, rồi tiếp tục:

- Ta hiểu rằng sự thay đổi này không dễ dàng. Nhưng ta cũng biết rằng nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, đất nước này sẽ mãi bị kìm hãm, và triều đại này sẽ chỉ là một cái bóng mờ trên bản đồ lịch sử. Chúng ta phải bắt đầu từ những bước đi nhỏ nhất, nhưng phải kiên trì và dứt khoát.

Một quan lại lớn tuổi, với mái tóc bạc phơ, là người đầu tiên lên tiếng. Ông ta cúi đầu chào nhà vua rồi nói, giọng đầy sự kính trọng nhưng cũng không thiếu sự nghi ngại:

- Bệ hạ, thần hiểu tấm lòng của người đối với đất nước. Nhưng cải cách không phải là một con đường dễ đi, và không phải ai cũng có thể chấp nhận những thay đổi đó. Những người bảo thủ sẽ không dễ dàng buông tay khỏi quyền lực đã được xây dựng suốt bao năm. Chúng ta phải đối diện với những thử thách không chỉ từ trong triều đình, mà còn từ những thế lực bên ngoài.

Nguyễn Hải im lặng một lúc, suy nghĩ về những lời của vị quan. Cậu hiểu rằng ông ta nói đúng, nhưng lòng cậu vẫn không lay chuyển. Cải cách là con đường duy nhất để bảo vệ đất nước khỏi sự tụt hậu. Cậu nhìn thẳng vào mắt vị quan lại và trả lời:

- Ta biết điều đó, nhưng nếu chúng ta không bắt đầu ngay bây giờ, tương lai sẽ càng mù mịt hơn. Chúng ta có thể gặp phải sự phản đối, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi khi muốn thay đổi. Chúng ta không thể để sợ hãi chi phối mọi quyết định. Đã đến lúc chúng ta phải chọn con đường đúng đắn, dù biết rằng con đường đó sẽ không dễ dàng.

Cả phòng lặng im. Những lời của Nguyễn Hải như một lời khẳng định mạnh mẽ, rằng nhà vua sẽ không lùi bước, dù có phải đối diện với khó khăn nào. Sau một lúc im lặng, một quan lại khác lên tiếng, với giọng nói đầy tán thành:

- Bệ hạ đã đúng. Chúng ta không thể sống mãi trong bóng tối của quá khứ. Đã đến lúc Đại Nam phải vươn mình ra thế giới, mở rộng cửa để đón nhận những điều mới mẻ. Nếu chúng ta không làm vậy, những thế lực bên ngoài sẽ không ngừng xâm lấn, và chúng ta sẽ mãi mãi là một đất nước nhỏ bé, nghèo nàn.

Nguyễn Hải mỉm cười, cảm ơn lời nói đầy nhiệt huyết của quan lại này. Cậu hiểu rằng, dù con đường phía trước còn dài, nhưng những quyết định này sẽ không thể thay đổi được nếu không có sự đồng lòng của triều đình.

.Nguyễn Hải nói:

- Cảm ơn các khanh. Ta biết con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng chúng ta không thể chần chừ thêm nữa. Các khanh, mỗi người, đều là một phần quan trọng trong hành trình này. Ta mong các ngươi sẽ đồng hành cùng ta, vì đất nước này, vì sự phồn thịnh của Đại Nam.

Sau cuộc họp, Nguyễn Hải tiếp tục công việc của mình. Cậu không chỉ cải cách trong triều đình mà còn tiến hành một loạt chính sách nhằm nâng cao đời sống người dân. Việc đầu tiên cậu làm là cải cách hệ thống giáo dục. Cậu hiểu rằng để đất nước phát triển bền vững, không thể thiếu một thế hệ công dân thông thái, có khả năng hiểu biết và ứng phó với những thay đổi. Vì vậy, Nguyễn Hải quyết định mở rộng hệ thống trường học, khuyến khích việc học tập và sáng tạo, và đặc biệt là mở rộng quyền lợi giáo dục cho mọi tầng lớp trong xã hội, không phân biệt giàu nghèo.

Cậu cũng chú trọng vào việc phát triển nông nghiệp, cải cách hệ thống thuế, và xây dựng cơ sở hạ tầng, từ các con đường đến các công trình thủy lợi. Nguyễn Hải quyết tâm làm cho Đại Nam trở thành một quốc gia không chỉ có nền quân sự mạnh mẽ mà còn phát triển về mặt kinh tế và văn hóa.

Một trong những quyết định quan trọng nữa mà Nguyễn Hải đưa ra là tạo ra một cơ chế phản biện trong triều đình, nơi các quan lại có thể tự do bày tỏ ý kiến của mình, từ đó đưa ra các quyết sách hợp lý và sát với thực tiễn.

Với tất cả những quyết định đó, Nguyễn Hải không chỉ tạo ra sự thay đổi trong lòng dân, mà còn nâng cao hình ảnh của nhà vua trong mắt họ. Người dân không còn chỉ xem nhà vua như một biểu tượng của quyền lực, mà là một người dẫn dắt, một người biết lắng nghe và quyết tâm vì tương lai của đất nước.

Những cải cách này không chỉ giúp Đại Nam phát triển mạnh mẽ trong thời gian ngắn, mà còn làm tăng sự đoàn kết trong triều đình và giữa các tầng lớp xã hội. Sự ủng hộ của dân chúng dành cho Nguyễn Hải ngày càng mạnh mẽ, và Đại Nam bước vào một thời kỳ mới, thời kỳ của đổi mới, hòa bình và thịnh vượng.