Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 22: Bang Giao.



Chương 22: Bang Giao.

Xuyên Về Thời Tự Đức.

Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.

Nguyễn Hải, mặc dù còn trẻ, nhưng đã thể hiện một tầm nhìn sâu sắc và nhạy bén của một nhà lãnh đạo vĩ đại. Cậu nhận thức được rằng trong bối cảnh của thế giới đang thay đổi nhanh chóng, Đại Nam không thể cứ mãi khép mình trong những biên giới hẹp của truyền thống và những thế lực cũ. Những tham vọng thực dân của các quốc gia phương Tây đã lan rộng khắp châu Á, và cậu hiểu rằng nếu không có chiến lược đúng đắn, Đại Nam sẽ rơi vào vòng xoáy của sự xâm lược, chia cắt và lệ thuộc. Cậu nhận ra rằng những quốc gia phương Tây đang tìm cách mở rộng ảnh hưởng, thay vì chỉ tập trung vào những vùng đất của họ, họ đã và đang nhìn về phía phương Đông như một mảnh đất đầy tiềm năng để khai thác. Chính vì thế, cậu quyết định rằng Đại Nam không thể đứng yên, không thể tiếp tục chỉ là một vùng đất mơ màng trong mắt các cường quốc.

Dẫu vậy, Nguyễn Hải không hề muốn Đại Nam trở thành một thuộc địa của bất kỳ quốc gia nào. Cậu nhận thức rõ rằng một đất nước muốn tồn tại và phát triển trong thế giới hiện đại phải không chỉ dựa vào sức mạnh quân sự hay tài nguyên thiên nhiên mà còn phải có khả năng thích ứng và hợp tác với những nền văn minh tiên tiến. Nhưng cái cốt yếu, điều cậu lo ngại nhất, chính là làm sao có thể giữ vững sự độc lập, bảo vệ được bản sắc văn hóa và tinh thần dân tộc giữa những cám dỗ của các quốc gia phương Tây. Một phần trong lòng cậu luôn thôi thúc rằng, nếu Đại Nam không thể giữ gìn bản sắc riêng của mình, thì đất nước ấy sẽ không còn là Đại Nam nữa. Và với một tâm thế lãnh đạo, cậu hiểu rằng sự khôn ngoan trong đối ngoại chính là một trong những yếu tố quyết định sự trường tồn của đất nước.

Không hề nóng vội, Nguyễn Hải bắt đầu tính toán từng bước đi một. Cậu quyết định xây dựng một chiến lược hợp tác, nhưng với một điều kiện tiên quyết: Đại Nam sẽ không bao giờ lệ thuộc vào bất kỳ quốc gia nào. Cậu muốn mối quan hệ hợp tác với phương Tây phải là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, mà ở đó, Đại Nam sẽ học hỏi những điều hay, cái mới, nhưng đồng thời không bao giờ đánh mất quyền tự chủ, không bao giờ bị biến thành một quốc gia phụ thuộc. Trong cơn bão táp của những thế lực xâm lược, Nguyễn Hải không chỉ muốn giữ lấy sự an toàn mà còn muốn xây dựng một nền tảng phát triển bền vững cho đất nước, không phải dựa vào sự giúp đỡ của ai mà tự đứng trên đôi chân mình.

Với suy nghĩ ấy, cậu lên kế hoạch chuẩn bị một cuộc họp quan trọng với các quan chức và sứ thần của Đại Nam. Đây sẽ là một cuộc họp mang tính chất quyết định, không chỉ vì các phái đoàn ngoại giao sắp lên đường mà còn vì thông điệp này sẽ phản ánh tầm nhìn và quyết tâm của Nguyễn Hải đối với tương lai của đất nước. Cuộc họp diễn ra vào một buổi chiều, khi ánh nắng vàng phủ lên những bức tường đá của cung điện, không khí trong phòng dường như căng thẳng nhưng cũng tràn đầy sự mong đợi. Nguyễn Hải ngồi thẳng người, ánh mắt của cậu sáng lên một vẻ nghiêm nghị nhưng cũng tràn đầy sự tin tưởng vào tương lai. Những quan chức, những sứ thần khắp nơi đã có mặt, chờ đợi lời chỉ đạo từ nhà lãnh đạo.

Cậu lên tiếng, giọng nói vang dội trong không gian yên tĩnh của phòng họp:

- Trẫm muốn các khanh thay mặt Đại Nam thể hiện tinh thần hòa hiếu và học hỏi. Nhưng hãy nhớ rằng, chủ quyền và sự tự do của dân tộc là điều không thể thương lượng. Chúng ta có thể làm bạn, có thể học hỏi, nhưng không thể để họ lấn lướt. Chúng ta cần tri thức, cần sự tiến bộ, nhưng đất nước này không phải là một con cờ trong bàn cờ chính trị của ai cả.



Lời căn dặn của Nguyễn Hải không chỉ mang tính chất chỉ đạo mà còn là một lời khẳng định mạnh mẽ về bản sắc và ý chí của Đại Nam. Những sứ thần và quan chức nghe xong đều thấm thía sự thận trọng và tầm nhìn của nhà lãnh đạo trẻ. Họ không chỉ hiểu rằng đây là một cuộc chiến không chỉ bằng sức mạnh quân sự mà còn là một cuộc chiến về trí tuệ, về khả năng giữ gìn bản sắc trong bối cảnh thế giới đang thay đổi chóng mặt.

Một quan chức có kinh nghiệm lâu năm trong ngành ngoại giao, người đã chứng kiến bao nhiêu cuộc gặp gỡ với các phái đoàn phương Tây, không khỏi lo lắng và cất tiếng hỏi:

- Bệ hạ, nếu chúng ta không mở lòng, không học hỏi từ họ, liệu chúng ta có thể tiến lên trong thế giới ngày càng thay đổi này không? Liệu Đại Nam có thể phát triển và tự mình đứng vững khi những quốc gia phương Tây ngày càng lớn mạnh hơn?

Nguyễn Hải mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời:

- Chúng ta không thể chỉ dựa vào những gì cũ kỹ. Nhưng, chúng ta cũng không thể quên rằng, đất nước này đã từng hùng mạnh từ rất lâu trước khi các thế lực phương Tây xuất hiện. Chúng ta cần tri thức, nhưng không phải để làm nô lệ cho nó. Những gì tốt đẹp của họ có thể giúp chúng ta lớn mạnh, nhưng Đại Nam phải giữ cho mình cái độc lập riêng biệt, phải là chính mình.

Sau khi các phái đoàn được cử đi, Nguyễn Hải đã chứng tỏ sự kiên định của mình trong việc duy trì một mối quan hệ hợp tác mà không đánh mất tự do. Cậu không chỉ muốn học hỏi từ các quốc gia phương Tây mà còn muốn xây dựng một hình ảnh Đại Nam không phải là một đất nước yếu đuối, dễ bị thao túng. Thay vào đó, Đại Nam sẽ là một quốc gia thông minh, sắc sảo trong việc chọn lọc tri thức, mạnh mẽ trong việc bảo vệ quyền lợi dân tộc.

Nhờ những phái đoàn ngoại giao ấy, Nguyễn Hải không chỉ thiết lập được mối quan hệ hợp tác với các quốc gia phương Tây mà còn khéo léo mời các nhà khoa học, kỹ sư, và chuyên gia quân sự từ các quốc gia này đến Đại Nam. Những người này mang theo những tri thức tiên tiến trong các lĩnh vực khoa học, kỹ thuật và quân sự, một nguồn tài nguyên quý giá mà Đại Nam có thể học hỏi để tăng cường sức mạnh. Nguyễn Hải cho xây dựng các trường học, nơi các thanh niên tài năng trong nước có thể tiếp thu những kiến thức mới, những kỹ thuật tiên tiến, với mục tiêu xây dựng một thế hệ trẻ không chỉ thông minh mà còn có khả năng đổi mới, sáng tạo. Cậu đặc biệt chú trọng việc đào tạo một đội ngũ trí thức, những người có thể vừa tiếp thu, vừa sáng tạo ra những ý tưởng, công nghệ phù hợp với tình hình thực tế của Đại Nam.

Nguyễn Hải cũng không quên việc tổ chức những buổi hội thảo và diễn đàn khoa học. Tại những sự kiện này, các chuyên gia phương Tây được khuyến khích chia sẻ kiến thức về máy móc, cơ khí, hóa học và các lĩnh vực khác. Trong các buổi hội thảo này, cậu đặc biệt chú trọng việc kết nối các nhà khoa học, kỹ sư của Đại Nam với các chuyên gia phương Tây. Những buổi trao đổi, tuy đôi lúc có những bất đồng trong quan điểm, nhưng đều được tổ chức trong không khí cởi mở và học hỏi, không có sự áp đặt hay áp lực. Nguyễn Hải hiểu rằng, không phải tất cả mọi điều phương Tây mang lại đều có thể áp dụng ngay lập tức vào Đại Nam, nhưng tri thức không bao giờ là thừa thãi nếu chúng ta biết chọn lọc và ứng dụng một cách thông minh.

Một buổi sáng sớm, khi Nguyễn Hải đang ngồi làm việc tại phòng khách trong cung điện, một nhóm quan chức thân cận vào thỉnh cầu. Các quan chức này vốn đã theo sát các phái đoàn ngoại giao và tổ chức hội thảo, nên họ rất trân trọng những bước đi mà Nguyễn Hải đã thực hiện. Một trong số họ, đã lên tiếng trong sự thận trọng:



- Bệ hạ, chúng ta đã mời các chuyên gia phương Tây đến, nhưng liệu chúng ta có thể duy trì được sự độc lập trong khi học hỏi họ quá nhiều? Liệu Đại Nam có thể giữ được bản sắc nếu quá phụ thuộc vào tri thức từ bên ngoài?

Nguyễn Hải lắng nghe rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Chúng ta không cần phải biến mình thành phương Tây, nhưng chúng ta phải biết rõ sức mạnh của họ để có thể học hỏi và áp dụng. Người trẻ Đại Nam có thể tự mình làm nên những thành tựu mới, nhưng trước hết, họ cần nền tảng từ những gì mà thế giới đã khám phá. Chúng ta học hỏi không phải để trở thành họ, mà để mạnh mẽ hơn trong chính con đường của mình.

Nguyễn Hải hiểu rằng một quốc gia có thể học hỏi và tiếp thu các nền văn minh khác mà không mất đi bản sắc của mình. Điều quan trọng là giữ được bản lĩnh và sự tỉnh táo trong việc chọn lựa cái gì phù hợp, cái gì có thể giúp phát triển đất nước. Những kiến thức từ phương Tây sẽ là công cụ, là nền tảng để Đại Nam xây dựng một xã hội vững mạnh, có khả năng đối phó với mọi thách thức trong thời đại mới.

Với tầm nhìn ấy, Đại Nam dần dần hình thành một thế hệ trẻ không chỉ giỏi về khoa học, kỹ thuật mà còn thấm nhuần những giá trị về lòng yêu nước, tự chủ và khát vọng phát triển. Những thanh niên này không chỉ được dạy dỗ về kiến thức mà còn được khuyến khích nghĩ lớn, mơ cao và hành động mạnh mẽ. Họ trở thành những người có tầm ảnh hưởng, những người không chỉ thấu hiểu tri thức mà còn tôn trọng và bảo vệ giá trị truyền thống của dân tộc.

Dù khó khăn và thử thách vẫn còn đó, nhưng Nguyễn Hải, với những chiến lược khôn ngoan của mình, đã định hình một con đường mà Đại Nam có thể đi tiếp, đó là con đường của sự hợp tác và phát triển, nhưng không bao giờ đánh mất cái cốt lõi của mình.

Mặc dù mong muốn hợp tác với các quốc gia phương Tây để thúc đẩy sự phát triển của Đại Nam, Nguyễn Hải không thể không cảm nhận được sự cảnh giác dâng lên trong lòng mỗi khi nghĩ đến những động thái mà cậu nhận thấy ẩn chứa âm mưu không minh bạch. Những quốc gia phương Tây, với nền văn minh và sức mạnh kinh tế vượt trội, luôn tỏ ra sẵn sàng đưa ra những lời mời hợp tác hấp dẫn. Nhưng Nguyễn Hải hiểu rằng, phía sau những lời đề nghị đó có thể là những toan tính thâm độc, nhằm từng bước lôi kéo Đại Nam vào những cái bẫy giăng sẵn. Cậu biết rằng không ít quốc gia phương Tây vẫn nuôi tham vọng biến các quốc gia Á Đông, đặc biệt là Đại Nam, thành thuộc địa của họ. Những lời hứa hợp tác có thể dễ dàng biến thành những cạm bẫy, mà khi đã sa vào, thì khó lòng thoát ra. Chính vì thế, Nguyễn Hải luôn giữ một thái độ thận trọng và sẵn sàng bảo vệ nền độc lập của đất nước.



Nguyễn Hải không chỉ duy trì sự cảnh giác mà còn chủ động giá·m s·át mọi hoạt động của các phái đoàn phương Tây tại Đại Nam. Những cuộc gặp gỡ chính trị, các buổi trao đổi ngoại giao với đại sứ quán và các đoàn ngoại giao phương Tây luôn được tổ chức một cách kỹ lưỡng. Mỗi cuộc họp đều có sự chuẩn bị chu đáo, và cậu luôn yêu cầu các quan lại, đặc biệt là những người làm việc trong các cơ quan đối ngoại, phải chú ý đến từng chi tiết khi xử lý các vấn đề có liên quan đến chính trị và quân sự. Nguyễn Hải không chỉ ra lệnh từ trên xuống, mà còn thường xuyên chia sẻ quan điểm của mình với các quan lại, thậm chí đối thoại trực tiếp để họ có thể thấu hiểu về những mối nguy hiểm tiềm tàng. Cậu muốn các quan lại hiểu rằng, bất kỳ quyết định nào trong việc xử lý quan hệ quốc tế đều có thể ảnh hưởng đến sự an toàn và độc lập của Đại Nam.

Một trong những chính sách đối ngoại rõ ràng mà Nguyễn Hải đề ra là bất cứ quốc gia nào muốn hợp tác với Đại Nam, đều phải tôn trọng tuyệt đối chủ quyền và sự độc lập của quốc gia này. Cậu luôn khẳng định rằng Đại Nam không cần viện trợ từ những quốc gia có ý đồ xâm lược, và nếu có bất kỳ quốc gia nào đe dọa nền độc lập của Đại Nam, họ sẽ bị từ chối ngay lập tức, dù cho lời mời hợp tác đó có hấp dẫn đến đâu. Nguyễn Hải không ngần ngại từ chối những đề nghị mà cậu cho là không minh bạch, dù chúng có thể mang lại những lợi ích kinh tế hay quân sự trước mắt. Cậu hiểu rằng đôi khi lợi ích ngắn hạn không thể đánh đổi bằng sự mất mát lớn lao của nền độc lập.

Một lần, trong một cuộc họp với các đại thần của triều đình, khi những vấn đề về hợp tác với phương Tây đang được bàn luận, Nguyễn Hải đã kiên quyết phát biểu:

- Chúng ta không thể làm bạn với những ai muốn biến ta thành thuộc địa. Hãy hợp tác với những ai tôn trọng chúng ta và không có ý định lợi dụng sự yếu kém của chúng ta. Còn nếu họ không tôn trọng, chúng ta phải cho họ thấy rằng Đại Nam có thể tự đứng vững, không cần sự giúp đỡ của ai ngoài chính mình.

Lời nói của Nguyễn Hải không chỉ là lời nhắc nhở các quan lại, mà còn là một thông điệp mạnh mẽ gửi đến các quốc gia phương Tây. Cậu muốn họ hiểu rằng Đại Nam không phải là một quốc gia yếu đuối, dễ dàng bị thao túng. Đặc biệt, với những quyết định này, Nguyễn Hải đã dần tạo dựng được niềm tin và sự tôn trọng từ các đại thần, những người trước đó có thể còn hoài nghi về khả năng của cậu trong việc giữ vững nền độc lập. Dù đôi khi những quyết định của cậu khiến một số người lo ngại về tương lai của Đại Nam, nhưng chính sự cẩn trọng và kiên quyết này đã giúp đất nước tránh khỏi những âm mưu thâm độc từ bên ngoài.

Tuy nhiên, việc duy trì mối quan hệ với các quốc gia phương Tây không phải là điều dễ dàng. Một trong những quốc gia gây áp lực lớn nhất là Pháp. Với tham vọng thực dân rõ ràng, Pháp không ngừng tìm cách thâm nhập vào Đại Nam thông qua các hợp đồng thương mại, các cuộc gặp gỡ giữa các thương gia, và những đề nghị viện trợ có vẻ hấp dẫn nhưng đầy ẩn ý. Nguyễn Hải nhận thức rất rõ rằng, sau những lời mời hợp tác tưởng chừng như vô hại này, có thể là những cuộc xâm lược dưới danh nghĩa viện trợ, những điều kiện ngầm có thể sẽ dần dần biến Đại Nam thành một con rối trong tay người Pháp.

Những hành động của Pháp ngày càng trở nên rõ rệt. Họ tìm cách mở rộng ảnh hưởng tại Đông Nam Á, và Đại Nam với vị trí chiến lược quan trọng là một mục tiêu không thể bỏ qua. Dù vậy, Nguyễn Hải không bao giờ để mình rơi vào thế bị động. Cậu hiểu rằng nếu không hành động thận trọng, Đại Nam sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của những cuộc xâm lược có danh nghĩa hợp tác. Tuy nhiên, Nguyễn Hải không đối đầu trực tiếp với Pháp mà thay vào đó, cậu chủ động xây dựng thế đối trọng bằng cách thắt chặt quan hệ với những quốc gia ít có tham vọng thực dân hơn, như Anh và một số quốc gia Châu Âu khác.

Nguyễn Hải đã khéo léo tìm cách thuyết phục Anh và Pháp, những quốc gia có ảnh hưởng lớn tại Đông Nam Á và có tham vọng xâm lược. Cậu đề xuất một chiến lược hợp tác đôi bên đều có lợi, trong đó Đại Nam sẽ mua v·ũ k·hí và thiết bị quân sự từ Anh và Pháp, nhưng với giá hợp lý và trả tiền ngay lập tức. Điều này không chỉ giúp Đại Nam có thể phát triển mạnh mẽ về quân sự mà còn đảm bảo rằng đất nước không phải mang nợ hay bị ép buộc vào các cam kết không mong muốn. Chiến lược này giúp Đại Nam vừa duy trì sự độc lập, vừa có thể phát triển các ngành công nghiệp then chốt, đặc biệt là trong lĩnh vực quân sự và hàng hải.

Nhờ vào chiến lược ngoại giao khôn khéo này, Nguyễn Hải đã từng bước xây dựng một mạng lưới quan hệ quốc tế vững chắc, dù có đôi lúc phải đối mặt với những khó khăn và thử thách. Tuy nhiên, cậu vẫn kiên định bá·m s·át mục tiêu chính là bảo vệ nền độc lập của Đại Nam. Cùng với sự hỗ trợ từ các quốc gia như Anh và Pháp, Đại Nam đã có những bước tiến mạnh mẽ trong các lĩnh vực quân sự, khoa học kỹ thuật và hàng hải, tạo nền tảng cho sự phát triển bền vững của đất nước.

Một buổi tối, sau một ngày làm việc căng thẳng, Nguyễn Hải đứng lặng trên ban công của cung điện, ngắm nhìn thành phố dưới ánh đèn mờ ảo. Cảnh tượng yên bình ấy khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, dù biết rằng nhiệm vụ của mình là vô cùng nặng nề và không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Những ánh đèn le lói từ các ngôi nhà, tiếng nói cười râm ran từ khu chợ đêm, tất cả tạo nên một không gian ấm áp và yên bình mà cậu luôn mong muốn dành cho Đại Nam. Dù rằng chặng đường phía trước còn đầy gian nan, nhưng Nguyễn Hải vẫn cảm thấy tự hào về những gì đã đạt được.

Cậu tự nhủ rằng, dù Đại Nam còn nhiều điều phải học hỏi, nhưng cậu tin tưởng rằng đất nước này sẽ luôn giữ vững được tinh thần tự do và độc lập. Những nỗ lực của cậu không chỉ để bảo vệ chủ quyền mà còn nhằm xây dựng một tương lai tươi sáng hơn cho mọi người dân trong Đại Nam. Cậu sẽ tiếp tục vạch ra những kế hoạch, chiến lược mới, với mục tiêu duy nhất là bảo vệ nền độc lập của đất nước, đồng thời tạo dựng một cuộc sống thịnh vượng và ổn định cho thế hệ tương lai.

Nguyễn Hải tin rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, Đại Nam sẽ luôn đứng vững và phát triển, với một tinh thần kiên cường và tự chủ trong mọi hoàn cảnh. Câu nói của cậu vẫn vang vọng trong đầu, như một lời nhắc nhở không chỉ đối với bản thân mà còn đối với tất cả những ai đồng hành rằng Đại Nam có thể học hỏi, có thể hợp tác, nhưng tuyệt đối không bao giờ khuất phục.