Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 23: Cuộc Sống Gia Đình.



Chương 23: Cuộc Sống Gia Đình.

Xuyên Về Thời Tự Đức.

Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.

Những năm tháng trôi qua như dòng sông không ngừng chảy, giữa một đất nước không thiếu những biến động nhưng cũng không thiếu cơ hội. Trong suốt quãng thời gian ấy, Nguyễn Hải và Võ Thị Duyên đã luôn kiên trì duy trì sự ổn định và phát triển của quốc gia. Mặc dù vậy, với họ, dù cho công việc bận rộn đến đâu, trách nhiệm đối với gia đình, đặc biệt là các con, luôn là điều không thể bỏ qua. Cả hai thấu hiểu rằng việc nuôi dưỡng, dạy dỗ thế hệ trẻ không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn là việc giáo dục về phẩm hạnh, đạo đức, giúp con cái trở thành những người có khả năng góp phần xây dựng đất nước trong tương lai. Họ luôn mong muốn con cái không chỉ thừa hưởng tài năng mà còn có tấm lòng nhân ái và trí tuệ sáng suốt, để có thể dẫn dắt đất nước vươn lên.

Hai đứa con của họ, Bảo Thiên và Vệ Nhiên, dù còn rất nhỏ, mới chỉ chưa đầy năm tuổi nhưng đã bộc lộ những tài năng vượt trội mà ít ai có thể ngờ tới. Cả hai đều có những sự khác biệt rõ rệt so với những đứa trẻ cùng độ tuổi, đặc biệt là trong cách tiếp cận và hiểu biết về thế giới xung quanh. Nguyễn Hải và Võ Thị Duyên không chỉ là cha mẹ mà còn là những người thầy đầu tiên trong cuộc đời các con. Họ chăm sóc và dõi theo từng bước đi của chúng với niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, con cái sẽ là những người kế thừa xứng đáng, tiếp nối những giá trị mà cha mẹ đã dày công vun đắp.

Bảo Thiên, con trai cả của họ, từ khi còn rất nhỏ đã thể hiện khả năng đặc biệt trong việc phân tích vấn đề và tư duy logic. Những lúc ngồi bên cạnh con trai, Nguyễn Hải không khỏi mỉm cười khi thấy Bảo Thiên đưa ra những câu hỏi sắc sảo, những suy nghĩ rất khác biệt so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Cậu bé có một sự tò mò mãnh liệt đối với các vấn đề liên quan đến kinh tế, tài chính và thương mại. Điều này khiến Nguyễn Hải không khỏi ngạc nhiên. Bất cứ khi nào có cơ hội, cậu bé lại đưa ra những câu hỏi khiến cha phải suy nghĩ và giải thích một cách tỉ mỉ. Một buổi tối mùa thu, khi những ngọn đèn dầu vẫn còn sáng ấm áp trong phòng làm việc của Nguyễn Hải, Bảo Thiên lại tiếp tục khiến cha mình phải dừng lại, suy nghĩ nghiêm túc hơn về các vấn đề lớn lao của đất nước.

Một buổi tối, Bảo Thiên bước vào phòng làm việc của cha, nơi những bản đồ và kế hoạch phát triển kinh tế đang được trải ra trên bàn. Cậu bé nhìn chăm chú vào những chi tiết trên bản đồ, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. Sau một hồi lâu im lặng, cậu ngước lên nhìn cha, đôi mắt cậu sáng rực, đầy vẻ nghiêm túc:

- Thưa phụ hoàng, nếu chúng ta mở thêm các cảng giao thương ở những khu vực khác, liệu sẽ giúp cho người dân dễ dàng buôn bán hơn không ạ?

Nguyễn Hải nhìn con trai, ngạc nhiên trước câu hỏi sắc bén của cậu bé. Đây không phải là câu hỏi của một đứa trẻ chỉ biết mơ mộng, mà là một câu hỏi của một người đang thực sự muốn tìm hiểu về những vấn đề trọng yếu của quốc gia. Nguyễn Hải khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn ngập tự hào, rồi trả lời:

- Đúng vậy. Việc mở thêm các cảng giao thương sẽ tạo ra nhiều cơ hội cho người dân, giúp họ dễ dàng tiếp cận hàng hóa và tiêu thụ sản phẩm của mình ở nhiều thị trường khác nhau. Tuy nhiên, việc này không đơn giản đâu. Con phải tính đến yếu tố địa lý, tài nguyên, và khả năng quản lý của các cơ sở hạ tầng. Nếu không cẩn thận, sẽ gặp phải những khó khăn về vận chuyển và tổ chức, thậm chí có thể gây tốn kém. Nhưng nếu làm đúng, điều này sẽ thúc đẩy nền kinh tế và mang lại lợi ích lâu dài cho quốc gia.



Bảo Thiên lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt cậu sáng lên như thể đã hiểu ra phần nào những vấn đề mà cha mình vừa chia sẻ. Cậu không ngừng đưa ra những câu hỏi thông minh như vậy trong mỗi cuộc trò chuyện với Nguyễn Hải, và mỗi câu trả lời lại như mở ra một thế giới mới cho cậu. Nguyễn Hải cảm nhận được sự trưởng thành từng ngày của con trai, và niềm tin của cậu vào khả năng lãnh đạo của Bảo Thiên càng được củng cố.

Còn Vệ Nhiên, cô con gái nhỏ của họ, lại bộc lộ khả năng đặc biệt trong lĩnh vực khoa học và giáo dục. Từ khi còn rất bé, Vệ Nhiên đã thể hiện một sự tò mò vô tận, luôn đặt ra những câu hỏi đầy thú vị và kỳ lạ về thế giới xung quanh. Cô bé không giống như những đứa trẻ khác, thích chơi đùa hay chạy nhảy. Thay vào đó, Vệ Nhiên dành hầu hết thời gian để đọc sách, tìm hiểu những điều mới lạ mà cô bé nhìn thấy, nghe thấy trong cuộc sống hằng ngày. Cô bé luôn bị cuốn hút bởi những câu chuyện về các nhà khoa học, về những phát minh vĩ đại.

Một lần, vào một buổi chiều muộn, khi Nguyễn Hải mang về một chiếc đồng hồ mới từ phương Tây, Vệ Nhiên ngay lập tức chú ý đến nó. Cô bé cầm chiếc đồng hồ lên, ngắm nhìn tỉ mỉ từng chi tiết, mắt tròn xoe đầy vẻ ngạc nhiên. Sau một hồi quan sát, cô bé ngước lên nhìn cha với ánh mắt đầy tò mò, rồi hỏi:

- Thưa phụ hoàng, vì sao chiếc đồng hồ này lại có thể chạy đều đặn như vậy? Có phải bên trong nó có một người tí hon điều khiển không ạ?

Nguyễn Hải bật cười trước câu hỏi dễ thương nhưng cũng đầy trí tưởng tượng của con gái. Cậu không vội trả lời mà quyết định đưa Vệ Nhiên đến gặp một thợ đồng hồ nổi tiếng trong thành phố, một người thợ đến từ Thụy Sĩ. Người thợ đồng hồ vui vẻ giải thích cho cô bé về cơ chế hoạt động của chiếc đồng hồ, từ các bánh răng cho đến các bộ phận tinh vi bên trong. Vệ Nhiên chăm chú lắng nghe, đôi mắt sáng lên với sự thích thú. Cô bé không chỉ muốn hiểu cách chiếc đồng hồ hoạt động mà còn mong muốn tìm hiểu về cách chế tạo và sửa chữa nó.

Sau buổi gặp gỡ đó, niềm đam mê khoa học trong cô bé ngày càng mãnh liệt hơn. Nguyễn Hải nhận thấy sự tiến bộ vượt bậc của con gái, liền quyết định mời các giáo sư giỏi từ phương Tây về dạy cho Vệ Nhiên những kiến thức về vật lý, hóa học và cơ học. Những bài học này không chỉ giúp cô bé phát triển tư duy logic mà còn mở rộng tầm nhìn về thế giới xung quanh. Dần dần, Vệ Nhiên trở thành một cô bé có thể bàn luận về các lý thuyết khoa học một cách rành mạch, sâu sắc, khiến cha mẹ vô cùng tự hào.

Nguyễn Hải và Võ Thị Duyên hiểu rằng việc nuôi dưỡng những thế hệ kế cận tài đức là điều vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của đất nước. Bảo Thiên và Vệ Nhiên chính là niềm hy vọng, là mầm non cần được chăm sóc, nuôi dưỡng để có thể trở thành những người lãnh đạo tài ba, có phẩm hạnh, và đủ khả năng đưa đất nước vươn tới những tầm cao mới. Những buổi tối ấm cúng trong gia đình, những cuộc trò chuyện giản dị nhưng đầy ý nghĩa đã trở thành nền tảng vững chắc để nuôi dưỡng những ước mơ lớn lao trong trái tim các thế hệ mai sau. Chính từ đó, Nguyễn Hải và Võ Thị Duyên nhìn thấy hình ảnh tương lai của đất nước mình, với những người lãnh đạo sáng suốt, đầy trách nhiệm và có phẩm hạnh để dìu dắt cả dân tộc bước vào một tương lai tươi sáng.

Nguyễn Hải và Võ Thị Duyên không chỉ là những người cha, người mẹ mẫu mực mà còn là những người thầy tuyệt vời của các con mình. Họ dạy bảo không chỉ về kiến thức sách vở mà còn về những giá trị đạo đức, những bài học nhân văn quý báu mà họ tin tưởng sẽ theo con cái trong suốt hành trình trưởng thành. Trong mắt họ, Bảo Thiên và Vệ Nhiên không chỉ là những đứa trẻ cần được trang bị kiến thức để trở thành những công dân có ích cho xã hội, mà còn là những con người cần được nuôi dưỡng một trái tim nhân hậu, luôn sẵn lòng sẻ chia và giúp đỡ người khác.



Một chiều tà, khi ánh nắng còn le lói trên những con đường làng, Nguyễn Hải cùng hai đứa con bước đi chầm chậm dọc theo con đường mòn quen thuộc quanh khu vực thôn xóm. Cuộc sống bận rộn với những công việc chính trị không làm họ quên đi những khoảnh khắc giản dị, nơi gia đình có thể quây quần bên nhau, tận hưởng không khí trong lành của làng quê, và chia sẻ với nhau những câu chuyện của ngày hôm nay.

Cảnh vật buổi chiều vẫn giữ vẻ tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót líu lo từ xa và những làn gió nhẹ thổi qua rặng tre. Đang đi, họ tình cờ gặp một người phụ nữ già yếu, gầy guộc, đang ngồi bên vệ đường, đôi mắt mờ đục nhìn về phía họ. Cảnh tượng ấy khiến hai đứa trẻ không khỏi chú ý. Thấy vậy, Vệ Nhiên, một cô bé với trái tim nhân hậu, không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức rút trong túi áo ra một phần bánh ngọt mà mình đã mang theo, nhẹ nhàng cầm tay đưa cho bà cụ với giọng điệu ân cần:

- Bà ơi, bà ăn đi, con không ăn hết đâu.

Bà cụ nhìn Vệ Nhiên, đôi mắt bà như sáng lên, ánh lên một niềm vui khẽ, nhưng cũng đầy sự cảm động. Trong khi đó, Bảo Thiên, cậu bé dù có vẻ trầm tính hơn, nhưng không thể không cảm nhận được sự đau lòng trong lòng khi thấy bà cụ ấy. Cậu bé khẽ lắc đầu, cởi chiếc áo choàng của mình ra và phủ lên vai bà cụ, nhẹ nhàng như một cử chỉ muốn bảo vệ bà khỏi cái lạnh của buổi chiều muộn. Hai đứa trẻ không nói gì thêm, chỉ bằng ánh mắt và những cử chỉ giản dị, nhưng đủ để bộc lộ sự thấu hiểu và tình yêu thương sâu sắc đối với người khác.

Nguyễn Hải đứng đó, đôi mắt cậu tràn đầy tự hào và cảm động. Cậu không cần phải nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hai đứa con, đôi mắt sáng lên niềm vui, niềm vui không phải vì sự chú ý của ai, mà là vì cậu nhận thấy rằng những bài học về sự sẻ chia và lòng nhân ái đã thực sự ăn sâu vào tâm trí của các con mình. Cậu dịu dàng nói:

- Các hoàng nhi làm rất tốt. Không chỉ học giỏi mà quan trọng hơn cả là các con phải biết chia sẻ, biết yêu thương và quan tâm đến những người xung quanh. Một người lãnh đạo đích thực không chỉ giỏi về quản lý mà phải có một tấm lòng bao dung, biết đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của mình.

Vệ Nhiên và Bảo Thiên ngước mắt nhìn cha, lắng nghe từng lời cha nói. Trong lúc đó, họ không chỉ hiểu lời nói ấy một cách đơn giản mà còn thấu hiểu rằng tình thương đối với đồng bào và những người khó khăn chính là một phần quan trọng trong hành trình trưởng thành của mỗi người. Những lời cha nói như những nhành cây vươn ra, nâng đỡ tâm hồn chúng, giúp chúng trưởng thành từng ngày.

Nguyễn Hải mỉm cười, xoa đầu hai đứa trẻ và tiếp tục nói:

- Một quốc gia mạnh mẽ không chỉ dựa vào sức mạnh quân sự hay kinh tế, mà chính là ở tinh thần đoàn kết, lòng nhân ái của con người. Các con, dù lớn lên ở đâu, làm gì, hãy nhớ rằng lòng nhân ái, sự đồng cảm với những người xung quanh sẽ là nền tảng vững chắc để các con trở thành những người tốt, những người có ích cho xã hội.

Bảo Thiên gật đầu, ánh mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. Dù cậu biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng trong sâu thẳm, cậu hiểu rằng dù gặp bao nhiêu thử thách, chỉ khi nào sống đúng với những giá trị này, cậu mới có thể tự hào về những gì mình làm.



Bên cạnh Nguyễn Hải, Võ Thị Duyên cũng là người mẹ mẫu mực. Nàng không chỉ là người chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho các con mà còn là người đã dạy cho chúng hiểu được giá trị của một đời sống có đạo đức. Nàng không chỉ dạy cho con cái về những bài học học thuật mà còn kể cho chúng nghe những câu chuyện truyền thống, về những anh hùng, những người đã hi sinh vì đất nước và nhân dân. Những câu chuyện ấy không chỉ giúp các con hiểu được lòng dũng cảm mà còn là bài học về sự hy sinh, sự tận tụy và tinh thần trách nhiệm đối với quê hương đất nước.

Một buổi chiều, khi chỉ có mẹ và Bảo Thiên ngồi bên bếp lửa, những làn khói bếp bay lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng, Võ Thị Duyên dịu dàng khuyên nhủ con:

- Bảo Thiên à, mẫu hậu mong con sẽ không chỉ học giỏi mà còn phải giữ vững đạo đức. Con phải biết rằng dù có thành công trong sự nghiệp, có danh vọng, quyền lực, thì cái quan trọng nhất là đừng bao giờ để nó làm mờ đi lương tâm mình. Khi con giữ được lương tâm trong sáng, con mới có thể làm được những việc có ích cho người khác, cho đất nước.

Bảo Thiên lặng lẽ ngồi nghe, lòng cậu tràn đầy sự biết ơn và kính trọng. Cậu bé hiểu rằng mẹ không chỉ muốn cậu trở thành một người thành công trong sự nghiệp mà còn mong muốn cậu trưởng thành trở thành một người có nhân cách, biết trân trọng và giữ gìn những giá trị sống tốt đẹp. Những lời mẹ nói như một ngọn đèn sáng trong tâm trí cậu, dẫn đường cho cậu bé trong con đường dài phía trước.

Những năm tháng ấy trôi qua không vội vã, nhưng đầy ắp những bài học quý giá. Nguyễn Hải và Võ Thị Duyên đã dạy các con không chỉ là kiến thức sách vở, mà còn là những bài học về trách nhiệm đối với đất nước, với gia đình và với cộng đồng. Họ hiểu rằng, chỉ có một thế hệ tiếp nối với những giá trị đúng đắn, đất nước mới có thể vững vàng và phát triển trong bối cảnh thế giới đầy biến động.

Một buổi tối yên bình, khi cả gia đình quây quần bên nhau trong căn phòng nhỏ, ánh đèn dầu leo lét, Nguyễn Hải nhẹ nhàng nói:

- Các con là niềm hy vọng của cha mẹ, và của cả đất nước. Các con phải học hỏi nhiều hơn nữa, trưởng thành hơn nữa để có thể gánh vác trách nhiệm mà cha mẹ đang làm. Nhưng nhớ một điều, dù cho các con đi đâu, làm gì, luôn phải đặt lợi ích của dân tộc lên trên hết. Đó mới là con đường đúng đắn.

Cả Bảo Thiên và Vệ Nhiên đều lắng nghe chăm chú, ánh mắt sáng ngời với niềm tin. Họ biết rằng những lời dạy của cha mẹ sẽ là kim chỉ nam giúp họ vững vàng trong cuộc sống. Những bài học này không chỉ giúp họ trở thành những người giỏi giang mà còn là những người có trách nhiệm, biết giữ gìn và phát huy những giá trị tốt đẹp của dân tộc.

Với lòng yêu thương và trách nhiệm, Nguyễn Hải và Võ Thị Duyên không chỉ nuôi dưỡng các con về trí tuệ mà còn truyền đạt cho chúng những bài học quý giá về cuộc sống, để các con có thể vững vàng trên con đường trưởng thành, góp phần xây dựng một đất nước Đại Nam thịnh vượng, ổn định và đầy ắp tình nhân ái.

Một buổi chiều, khi những tia nắng cuối cùng của ngày dần buông xuống, cả gia đình Nguyễn Hải lại ngồi bên nhau, trò chuyện về những ước mơ và hy vọng cho tương lai. Dù công việc của cha mẹ còn bận rộn, nhưng họ luôn dành thời gian cho con cái, dạy dỗ về những giá trị sống, về tình yêu thương và trách nhiệm. Những cuộc trò chuyện ấy không chỉ giúp Bảo Thiên và Vệ Nhiên hiểu rõ hơn về vai trò của mình trong tương lai, mà còn dạy chúng cách đối mặt với khó khăn và thử thách. Cả hai đứa trẻ dần nhận thức rằng, để thành công, họ không chỉ cần có tài năng mà còn phải có tấm lòng nhân hậu và sự cống hiến cho cộng đồng.